Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hắc Phong Nhai làm việc ngày càng quá đáng.
Từ lúc ban đầu chỉ tiểu đánh tiểu nháo, sau này hoàn toàn biến thành điệu bộ của tà giáo chốn giang hồ.
Tiểu đả tiểu nháo: ý chỉ làm công việc trong phạm vi nhỏ hẹp, mang ý nghĩa trêu đùa, hài hước.
Trong khoảng thời gian đó Khương Mạn rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, người ngoài không ai biết được.
Trong lần vây quét trước, kỳ thật Hắc Phong Nhai đã khiến rất nhiều người muốn diệt sạch.
Lúc này huyết án ba năm trước được tuôn ra, vừa vặn là một cơ hội.
Mọi người trên dưới một lòng tiến lên bao vây diệt trừ Hắc Phong Nhai.
Biểu ca nói xong liền thở dài, đồng thời nghĩ tới một chuyện: "Nói đến đây, Tiểu Trọng, sao lúc ấy muội lại ở cùng một chỗ với nàng ta?"
Lúc ấy biểu ca đi tìm nàng, không nhìn thấy hiện trường.
Có điều sau đó có nghe người ta nói.
"Trùng hợp."
Linh Quỳnh qua loa cho xong.
Trùng hợp?
Nàng lên núi làm gì?
...
Linh Quỳnh trở lại Vô Ảnh giáo, đợi mấy ngày cũng không thấy manh mối về Lạc Trần Y.
Đôi khi con người chính là như vậy.
Biết rõ phải làm mới có kết quả, nhưng vẫn có một chút suy nghĩ kỳ vọng, xem có kỳ tích nào không.
Rõ ràng kỳ tích sẽ không chiếu cố Linh Quỳnh.
Cuối cùng Linh Quỳnh đành phải keo kiệt bủn xỉn cắt bớt một ít bạc từ sinh họat phí của giáo chúng.
Giáo chúng: "..."
Số đen tám kiếp.
Bên này Linh Quỳnh vừa nạp tiền, thì đã có giáo chúng chạy về báo, nói nhìn thấy Lạc Trần Y.
Đây chính là sức mạnh của đồng tiền.
...
Có người thấy Lạc Trần Y từng xuất hiện ở gần Tuyên thành.
Tuyên thành là thành trì có lịch sử lâu đời, nơi này từng trải qua rất nhiều cuộc chiến tranh.
Cư dân trong thành không chỉ có người bản xứ, mà còn có nhiều nhân sĩ ngoại quốc còn sót lại vì chiến tranh.
Nhưng đã qua nhiều năm như vậy, những người này cũng đã sớm trở thành người một nhà với những dân bản địa.
Cho nên kiểu người thường thấy nhất ở Tuyên thành là con lai.
Linh Quỳnh để biểu ca ở lại quản lý giáo chúng, nhân lúc biểu ca không chú ý, mang theo một đám người lẻn ra ngoài.
Vị trí hiện tại của nàng, chính là Tuyên thành.
"Dừng xe."
"Giáo chủ, chưa tới khách điếm đâu." Giọng nói của Tiểu Lục truyền từ ngoài vào.
Linh Quỳnh vén rèm đi xuống, lấy ra một cái quạt nhỏ kiêu ngạo phe phẩy, "Đêm qua ta xem hiện tượng thiên văn, đến nơi này tất có diễm ngộ."
diễm ngộ: gặp gỡ người đẹp.
Tiểu Lục nhìn lên trời, giữa ban ngày ban mặt, giáo chủ đã bắt đầu nằm mơ à?
Rầm ——
Cánh cửa bên trái Linh Quỳnh đột nhiên bị đập vỡ, cùng bị rớt ra còn có môt người.
Chỗ Linh Quỳnh lúc này đúng lúc cũng bị đập vào.
"Giáo chủ!"
Giọng nói Tiểu Lục còn chưa hạ xuống, Linh Quỳnh đã nhấc chân, đá bay người vừa bị quăng sang đây.
Tiểu Lục: "..."
Thật xin lỗi, là hắn nhiều chuyện.
Từ sau cửa lại có một tên khác ngã nhào ra ngoài, hoảng sợ nhìn vào bên trong.
Một thiếu nữ chừng mười bốn mười lăm, đi ra từ bên trong, chống nạnh, nói với hai kẻ trên đất: "Đồ lưu manh, nếu để bổn tiểu thư thấy các ngươi lần nữa thì sẽ đánh gãy chân chó của các ngươi! Cút!"
Hai người đứng lên, nâng nhau chạy.
Thiếu nữ trẻ tuổi vỗ vỗ tay, hừ lạnh một tiếng.
Dư quang lướt qua người xem bốn phía, lập tức chống nạnh, "Nhìn cái gì mà nhìn?! Có cái gì đẹp mà nhìn, chưa thấy ai giáo huấn lưu manh à!!"
"..."
Quần chúng vây xem tan tác như chim muông.
Linh Quỳnh ngẩng đầu nhìn lên bảng hiệu.
Bốn chữ khách điếm Vạn Họa to đùng vô cùng bắt mắt.
"Ngươi nhìn cái gì?" Thấy Linh Quỳnh và người phía sau nàng còn ở bên ngoài chưa đi, thiếu nữ trẻ tuổi nhíu mày.
Cây quạt nhỏ của Linh Quỳnh bỗng "bộp" cái khép lại: "Ở trọ."
"Nói sớm đi chứ." Thiếu nữ trẻ tuổi đổi sắc mặt trong nháy mắt, cười đến nở hoa "Mời vào trong mời vào trong."
Linh Quỳnh: "..."
Thiếu nữ dẫn bọn họ vào từ cánh cửa bị đập nát.
Vừa mới tiến vào, có một người lực lưỡng đi từ sau ra, xách theo con gà trong tay, "Bà chủ, còn gϊếŧ con gà này không?"
"Gϊếŧ cái gì mà gϊếŧ." Thiếu nữ trừng hắn: "Ngươi đến để ăn gà sao? Đi đi đi, mau vào trong đi, đừng ở chỗ này làm chướng mắt."
Người lực lưỡng gãi gãi đầu, mang theo con gà còn sống kia đi.
"Ngươi là bà chủ?" Tiểu Lục kinh ngạc.
Tiểu nha đầu này nhìn cũng trẻ quá chứ?
Đã làm bà chủ rồi?
Tiểu Lục nhìn nhìn giáo chủ nhà mình, hình như cũng không có gì kỳ quái.
"Đúng vậy, cần cái gì trực tiếp tới tìm ta." Thiếu nữ cười nói: "Mấy vị khách quan muốn bao nhiêu phòng?"
"Chuẩn bị cho... Tiểu thư của bọn ta một phòng hạng nhất, thêm ba gian phòng cho khách bình thường là được."
"Được rồi."
Thiếu nữ tên là Vân Họa, khách điếm này cũng mới mở không lâu.
Vân Họa là một tiểu cô nương, dung mạo còn xinh đẹp, thế nên vài tên côn đồ trong thành liền tới tìm người ta gây phiền toái.
Chẳng qua Vân Họa cũng không phải người ăn chay, công phu quyền cước không tệ.
Gặp loại việc này, thường là kết cục như vừa nãy.
Vân Họa đưa Linh Quỳnh lên phòng, nhiệt tình giới thiệu: "Phòng này có phong cảnh tốt, không ồn, vô cùng thích hợp để nghỉ ngơi."
Phòng rộng rãi, bố trí cũng thoải mái.
Linh Quỳnh cũng xem như hài lòng, "Chỗ này của ngươi còn vị khách nào khác không?"
Vân Họa lắc đầu: "Không có, hôm nay chỉ có các vị dừng chân ở đây."
Linh Quỳnh: "..."
Vân Họa lại thăm dò hỏi: "Ngài là tới vì có việc, hay chỉ đi ngang qua nghỉ chân một chút?"
"Tìm người."
"Tìm người à..." Vân Họa cảm thán một tiếng: "Tuyên thành rất lớn, muốn tìm người cũng không dễ gì. Vậy ngài nghỉ ngơi trước, ta xuống chuản bị cơm chiều."
...
Linh Quỳnh ở trong phòng thay quần áo, sắc trời dần tối, nàng mới chậm rãi xuống lầu.
Dưới lầu rất náo nhiệt.
Ban nãy Vân Họa nói chỉ có bọn họ ở trọ, nhưng khi ăn cơm lại có không ít người.
Linh Quỳnh còn chưa xuống lầu xong đã có vài người đi từ ngoài cửa vào.
Nam nhân dẫn đầu ngũ quan chính trực, lông mày đen rậm nối thành một đường.
Nam nhân vừa vào cửa đã hung thần ác sát đạp vào cái bàn một cước, người ngồi ở cái bàn đấy sợ tới mức bỏ đũa chạy.
Vân Họa bưng một mâm đồ ăn ra.
"Chính là nàng ta."
Hai tên hôm nay bị Vân Họa đánh bay khỏi quán đi sau nam nhân lông mày chữ nhất, lúc thấy Vân Họa, lập tức chỉ điểm xác nhận.
Nam nhân lông mày chữ nhất nhổ nước bọt, "Nha đầu chết tiệt kia, người của lão tử mà ngươi cũng dám đánh."
"Đánh thì sao?" Vân Họa ưỡn ngực, đôi mắt trong trẻo, không hề sợ hãi.
Nam nhân lông mày chữ nhất vung tay: "Đập cho ta!"
Người đằng sau nam nhân lông mày chữ nhất lập tức vọt vào quán, không nói lời nào đã bắt đầu phá.
Khách nhân dùng cơm gặp thế trận này, nào dám ở lại, đến tiền cơm cũng chưa trả, trực tiếp chạy.
Mục đích của nhóm người này là Vân Họa, đương nhiên sẽ không kiếm chuyện với mấy thực khách đó, để bọn họ rời khỏi quán trọ.
"Dừng tay!"
Nam nhân lông mày chữ nhất để người ngăn cản Vân Họa.
Hắn ta dựa lên quầy hàng, dáng vẻ lưu manh nói: "Trước tiên ngươi nói xin lỗi với hai huynh đệ này cho ta, rồi ta sẽ suy xét."
"Hừ!"
"Oa! Bà chủ, ngươi đây là muốn hủy khách điểm sao?"
Một đạo âm thanh vang lên từ cửa quán, Vân Họa cùng nam nhân lông mày chữ nhất đồng thời nhìn sang.
Tiểu Lục: "..."
Tiểu Lục dẫn theo không ít người, hắn xấu hổ cười cười: "Cái kia, ta chỉ đi ngang qua, đi ngang qua thôi, các ngươi cứ tiếp tục."
Tiểu Lục mang theo người, giơ tay lên tỏ ý mình sẽ không động thủ, lên lầu nhanh như chớp.
"Giáo chủ, bọn họ làm gì vậy?"
Linh Quỳnh ghé lên lan can tay vịn, giương cằm chỉ xuống dưới, "Đánh nhau."
"..."
Vân Họa đã bắt đầu hành động.
Chỉ là nam nhân lông mày chữ nhất kia nhìn qua lợi hại hơn chút, Vân Họa dần rơi vào thế yếu.
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~