Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người của Võ Lâm minh giáo lao tới rất nhanh, trực tiếp động thủ.
Khương Mạn nghĩ mục đích những người này tới là hướng đến nàng ta nên chủ động gánh chịu không ít hỏa lực.
Linh Quỳnh nhân cơ hội kéo theo người chạy đi.
Chờ lúc Khương Mạn phát hiện phần lớn người đuổi theo Linh Quỳnh, hậu tri hậu giác mới phát hiện, có thể là những người này không phải đến vì nàng ta.
Nhưng mà nàng ta đã bị bại lộ, đối phương cũng không tính buông tha cho nàng ta.
Mộ Tiểu Trọng....
Khương Mạn tức đến muốn nổ phổi.
....
"Có còn đuổi theo không?"
"Không có." Tiểu Lục khoát tay thở dốc: "Ây da má ơi, mệt chết. Giáo chủ, cứ tiếp tục như vậy thì không được."
Đi chỗ nào cũng bị đuổi gϊếŧ.
Ngày tháng trước kia bọn họ trải qua cũng không thảm như vậy.
Linh Quỳnh: "Vậy ngươi có sáng kiến gì hay không?"
Tiểu Lục: "...."
Hắn ta thì có sáng kiến gì hay.
"Ta rời đi là được." Lạc Trần Y nói: "Bọn họ đến là vì ta."
Linh Quỳnh: "Không được."
Với công phu mèo cào của con yêu, ba giây đã bị bắt rồi.
Bị bọn họ kéo về thì có cái gì tốt?
"Vậy bây giờ còn có biện pháp nào tốt hơn sao?" Ngón tay Lạc Trần Y siết chặt ống tay áo.
Linh Quỳnh: "Bọn họ vẫn còn muốn bắt ta, chàng cho là chàng bị bắt đi, bọn họ sẽ buông tha cho ta sao?"
Suýt chút nữa Lạc Trần Y đã quên mất chuyện này.
Bây giờ người Duệ Hải muốn bắt, cũng không chỉ là mình hắn....
"Cho nên, con à, chàng cũng đừng nghĩ nhiều như vậy, ngoan ngoãn đứng bên cạnh ta." Linh Quỳnh đập lên bả vai Lạc Trần Y, khí phách nói: "Ba ba che chở chàng."
"???"
Linh Quỳnh kiên định gật gật đầu với hắn.
Nàng có thể.
Bên kia.
Duệ Hải không đuổi kịp được người, nổi giận lôi đình.
Dọc đường đi bọn họ đuổi theo mấy lần rồi? Nhưng tại sao chưa lần nào bắt được người!!
"Các ngươi là phế vật sao? Một người cũng không bắt được!!"
Người phía dưới không dám nói chuyện, thay nhau gục đầu xuống, hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân.
Chờ khi Duệ Hải phát hỏa xong, có một thuộc hạ bước đến: "Hộ pháp, Mộ Tiểu Trọng kia bây giờ vẫn là giáo chủ của Vô Ảnh giáo, chúng ta có thể nghĩ biện pháp, ép nàng phải xuất hiện."
Đôi mắt Duệ Hải nhíu lại: "Bức ép như nào?"
Tên thuộc hạ kia nói: "Vô Ảnh giáo vốn chính là tà giáo, bọn họ nói muốn cải tà quy chính, nhưng ai tin?"
Duệ Hải lâm vào trầm tư: "Ngươi thật ra vẫn có thể dùng được."
Tên thuộc hạ kia thở phào một hơi.
Duệ Hải bàn bạc với người của hắn làm sao để hắt nước bẩn lên Vô Ảnh giáo, hắn không biết, sau khi rời đi, lập tức đã có người truyền tin tức này cho Linh Quỳnh.
Linh Quỳnh: "....."
Xem ra bây giờ chỉ còn một biện pháp, nhanh chóng giải quyết rắc rối của con yêu.
Rút thẻ?
Không!
Phải phá hủy Võ Lâm minh giáo!
..... Tuy nhiên trước tiên vẫn phải rút thẻ.
Nếu không, ngay cả bản đồ nàng cũng không ra được.
Linh Quỳnh nạp tiền mở rộng bản đồ, số lượng tiền trên người cũng không còn nhiều lắm, nhanh chóng chỉ còn thấy đáy.
"Võ Lâm minh giáo có nhiều tiền không?"
Lạc Trần Y khó hiểu nhìn nàng: "Hẳn là có đi...."
"Vậy là tốt rồi." Phá hủy Võ Lâm minh giáo còn có thể kiếm được không ít tiền, không uổng phí nàng tiêu tốn nhiều bạc như vậy.
Lạc Trần Y: "???"
Mộ phủ.
Mộ phụ quay về phủ đột nhiên nghe được người ta nói đến chuyện dạy dỗ Vô Ảnh giáo.
Bên ngoài truyền ra chuyện Vô Ảnh giáo gϊếŧ người cướp của, còn có người tận mắt nhìn thấy, bây giờ đã bị lan truyền ra.
Đối với nhiều người mà nói Vô Ảnh giáo chính là tà giáo, bọn họ không có khả năng sửa đổi, cho nên xảy ra chuyện như vậy, bọn họ đều không nghi ngờ.
Mộ phụ phái người đi đưa tin cho Vô Ảnh giáo.
Người trả lời chính là biểu ca, nói là Vô Ảnh giáo bọn họ căn bản không làm sai gì cả, không biết tin đồn kia là chuyện gì.
Tín nhiệm của Mộ phụ với biểu ca vẫn có.
Nhưng lời đồn ở bên ngoài càng ngày càng quá đáng.
Nói là Vô Ảnh giáo cấu kết với Khương Mạn làm nhiều chuyện xấu, căn bản là không muốn cải tà quy chính.
Lúc trước Linh Quỳnh xuất hiện ở bên cạnh Khương Mạn, rất nhiều người đều đã từng nhìn thấy, nếu các nàng cấu kết với nhau làm chuyện xấu hình như cũng không có gì kỳ quái.
Mộ phụ không liên hệ được với Linh Quỳnh, ở trong phủ vừa gấp vừa tức.
Ngay lúc Mộ phụ sắp điên lên, Linh Quỳnh chủ động gửi thư đến, để ông ta đến một chỗ tìm nàng.
....
Mộ phụ không dẫn theo ai, một mình đi về nơi Linh Quỳnh nói.
Mộ phụ đi đến nơi không thấy người đâu, nhưng từ vị trí của ông ta nhìn xuống dưới có thể thấy được một thôn trang.
Trong thôn trang có người đang làm việc.
Trong sân nhỏ có một cô nương đang nhảy dây.
Nhìn qua là một hình ảnh tĩnh lặng, hài hòa yên bình tốt đẹp.
Mộ phụ nhíu mày, không biết nha đầu Mộ Tiểu Trọng kia bảo ông ta đến nơi này làm gì.
Mộ phụ nhìn một lúc, không hiểu được nguyên nhân.
Ngay lúc ông ta chuẩn bị rời đi, đột nhiên thấy phía xa xa có vài bóng dáng lao vào trong thôn trang.
Những người đó mặc y phục màu đen, trong tay cầm vũ khí hung hăng chạy tới, thoạt nhìn không có ý tốt.
Người trong thôn trang không nhận ra nguy hiểm, thẳng đến lúc đám người mặc y phục màu đen xông vào trong, mới phát ra tiếng thét chói tai.
Mộ phụ lập tức bay xuống, ngăn chặn mấy người mặc y phục màu đen giúp mấy người trong thôn trang.
Làm sao mà mấy người mặc y phục màu đen này là đối thủ của Mộ phụ được.
Mắt thấy không địch lại được, đám người y phục màu đen lập tức lui lại.
Lúc một người y phục màu đen trong đó xoay người đi có một thứ gì rớt ra.
Mộ phụ nhặt lên nhìn, ở trên có khắc hai chữ Vô Ảnh giáo.
Bùm---
Bên ngoài điền trang vang lên vài tiếng nổ.
Mộ phụ lập tức bay ra ngoài.
Liếc mắt một cái thì thấy nữ nhi của mình, ăn mặc trang điểm xinh đẹp, đang chỉ huy người đè người y phục đen trên mặt đất.
"Phụ thân." Linh Quỳnh phất phất tay với ông ta.
Mộ phụ: "...."
Mộ phụ đáp xuống mặt đất, khuôn mặt bình tĩnh hỏi: "Sao lại thế này?"
"Bọn họ giả danh Vô Ảnh giáo làm chuyện xấu." Một câu của Linh Quỳnh tổng kết đúng vào trọng điểm.
"Giả danh?"
"Đúng, thật xấu xa." Linh Quỳnh nắm tay: "Con tới là để bắt bọn họ, vậy mà đám người này lại dám phá hỏng thanh danh của Vô Ảnh giáo của con!"
Mộ phụ liếc mắt nhìn người trên mặt đất: "Vậy con bảo ta đến làm gì?"
"Phụ thân, chuyện lớn như vậy, con phải cho phụ thân tận mắt nhìn thấy, đừng hiểu lầm con như mấy người ở bên ngoài."
"...."
Mộ phụ bày ra thứ ở trong tay: "Này?"
"Vô Ảnh giáo căn bản không có thứ này." Tà giáo nào sẽ tạo đồ vật có thể khiến người khác nhận ra!
Bị ngu à?
Tầm mắt Mộ phụ đánh giá trên người nàng và giáo chúng ở phía sau nàng: "Bọn họ là ai?"
"Người của Võ Lâm minh giáo."
"Võ Lâm minh giáo?"
Là ông ta nghe lầm hay là nha đầu kia nói hươu nói vượn?
Tuy Võ Lâm minh giáo không có tư cách thống lĩnh võ lâm, nhưng không đến mức làm ra loại chuyện này.
"Việc này nói ra rất dài, phụ thân, chúng ta tìm một nơi an toàn rồi nói sau."
Mộ phụ nhìn xung quanh, nơi này quả thật không phải là nơi để nói chuyện.
Mộ phụ liếc nhìn vào thôn trang một cái, bây giờ mới biết thôn trang ở đây chính của tiểu nữ nhi Mai gia.
Bởi vì cơ thể không tốt, ở trong đây dưỡng bệnh.
Mai gia cũng là võ lâm thế gia, nếu tiểu nữ nhi của người ta đột nhiên bị gϊếŧ....
Vì đề phòng chuyện gì ngoài ý muốn, Mộ phụ thuyết phục vị Mai tiểu thư này, đi theo bọn họ rời đi trước, cũng để nàng ta viết thư báo cho người nhà, phái người tới đón nàng ta.
....
Thu xếp xong cho Mai tiểu thư, Mộ phụ mới có thời gian hỏi Linh Quỳnh mấy chuyện xảy ra.
Linh Quỳnh cũng không giấu diếm, lược bớt mất Lạc Trần Y và mấy chi tiết không quan trọng, kể sơ lại mọi chuyện.
Võ Lâm minh giáo đuổi gϊếŧ như nào, hay là dùng thủ đoạn vu oan bỉ ổi như nào, muốn bức ép bọn họ xuất hiện làm sao.
Mộ phụ không ngờ Võ Lâm minh giáo sẽ làm ra loại chuyện này.
Ngoại trừ không thể tin, cũng chỉ còn lại khiếp sợ.
"Con nói hoa Vĩnh Sinh...."
"Phụ thân biết cái này?"
"Trong Tàng Thư Các có ghi lại." Mộ phụ lườm nàng: "Kêu con đọc sách cho tốt rồi, con lại không chịu đọc!"
—— Vạn vật đều có đường phân cách ——
Ngày mai cập nhật sau mười một giờ tối~ Bão chương vào ngày ~
Nhớ quăng vé tháng hì hì hì~
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~