Truyện được đăng tại truyenwiki.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
"Ca ca, tôi nói với anh một chuyện nhé?"
Thịnh Minh Tuế đang định vẽ thêm một bức tranh, Linh Quỳnh đột nhiên nói một câu như vậy,
"Chuyện gì?"
"Chúng ta đi trừ tà kiếm tiền nha!"
"....."
Thịnh Minh Tuế từ chối vô cùng rõ ràng.
Dù Linh Quỳnh khuyên thế nào cũng không được.
Cũng vì thế mà Linh Quỳnh sầu muốn chết.
Hắn không đi kiếm tiền, cô phải làm sao để khắc kim nuôi con yêu?
Không khắc kim kim nuôi con yêu, chẳng phải là cả đời sẽ bị nhốt trong này sao.
Đó là vòng lặp vô hạn!
Linh Quỳnh không khuyên được Thịnh Minh Tuế, đành phải thừa dịp hắn ngủ đi ra ngoài.
Thịnh Minh Tuế phát hiện ra chuyện này là bởi vì Linh Quỳnh có thói xấu, thay một bộ quần áo trên người hắn mà hắn lại chưa từng thấy bao giờ.
Hèn chi mấy ngày nay hắn cảm thấy rất mệt mỏi.
Cô dùng cơ thể hắn chạy đi làm việc, có thể không mệt mỏi sao?
Đại khái là Thịnh Minh Tuế biết mình không ngăn cô lại được, cuối cùng chỉ có thể đồng ý.
Dù sao vẫn tốt hơn ngày nào cô cũng lén lút chạy ra ngoài đi?
Cuối cùng cơ thể hắn trải qua chuyện gì hắn cũng không biết.
Không biết Linh Quỳnh tìm được biện pháp nào, dù sao chờ khi Thịnh Minh Tuế đồng ý, đã có người chủ động tìm đến cửa, một mực hắn là gọi đại sư.
Hiện tại hắn phải giúp cô làm người ủy quyền.
Nhưng dù thế nào Thịnh Minh Tuế cũng không thể thích ứng với việc nhìn ác linh liên tục, cho nên mỗi lần trước khi Linh Quỳnh đi,Thịnh Minh Tuế liền trực tiếp đi ngủ.
Chờ khi tỉnh lại Linh Quỳnh đã giải quyết xong.
Linh Quỳnh có tiền là bắt đầu mua mua mua, mua xong mới nhớ còn phải khắc kim cho con yêu, kiềm chế lại xúc động muốn xài hết, cho con yêu một ít.
[....]
Con yêu nhà cô chỉ xứng với đồ thừa sao.
Linh Quỳnh không quan tâm đến Lấp Lánh, mừng khấp khởi nhìn thẻ.
[Triển lãm tranh]
Tên thẻ bài vô cùng đơn giản thô bạo.
Cô nhớ lúc trước con yêu có nói tới triển lãm tranh....
Trong tay hắn còn có vé vào cửa, nhưng hắn cũng không muốn đi.
Là cái triển lãm tranh đó sao?
...
Lúc Thịnh Minh Tuế đang ăn bữa tối, Linh Quỳnh hỏi về cái triển lãm tranh kia.
"Cô muốn đi xem?"
"Có thể chứ?"
"Nếu cô muốn đi, tôi sẽ dành một ít thời gian đi."
Hắn không đi vì đây là một cuộc triển lãm lưu diễn, lần trước hắn đi cùng giáo sư của mình đến một thành phố khác, đã xem qua một lần rồi.
"Anh thật tốt."
"....." Thịnh Minh Tuế thở dài: "Cô đừng dùng cơ thể tôi làm chuyện gì kỳ quái là được, giống như bây giờ, không cần lấy cà rốt ra."
"....."
Linh Quỳnh trả lại thân xác cho Thịnh Minh Tuế.
Thật ra Thịnh Minh Tuế cũng không có nhiều việc lắm, mỗi ngày ngoại trừ vẽ tranh, chính là đọc sách, hoặc là ra khỏi cửa đi mua đồ.
Hiện tại còn một việc là làm "đại sư".
Ngày hôm sau Thịnh Minh Tuế đưa Linh Quỳnh đi xem triển lãm tranh.
Triển lãm tranh ở một phòng trưng bày nghệ thuật, bởi vì đã qua một khoảng thời gian nên người đến xem không nhiều.
"Sư đệ."
Thịnh Minh Tuế còn chưa bước vào, đã bị một người gọi lại.
Người gọi hắn là một người đàn ông nhìn qua lớn hơn Thịnh Minh Tuế vài tuổi, tuy diện mạo có vẻ đoan chính, nhưng đôi mắt có một chút u ám.
Còn có thêm một vài người nữa đứng bên cạnh hắn ta, có lẽ là bạn bè của hắn.
Ánh mắt Thịnh Minh Tuế hơi dừng lại: "Sư huynh."
Phạm Nguyên đánh giá hắn từ trên xuống dưới, có thể là do có bạn bè vẫn ở đây thái độ rất thân thiết nói hai câu.
"Em quay về khi nào thế?"
"Đã một thời gian."
"Quay về cũng không báo anh một tiếng." Phạm Nguyên cười nói: "Còn tưởng em xảy ra chuyện gì."
Vốn chỉ là một câu nói bình thường, nhưng bây giờ Thịnh Minh Tuế đang nghi ngờ hắn ta, nên nghe câu nói này xong lại có suy nghĩ khác.
"Anh mang theo bạn bè đến, khi nào có thời gian sẽ nói chuyện với em sau."
Thịnh Minh Tuế gật đầu, nhìn Phạm Nguyên và bạn bè của hắn ta đi vào trước một bước.
"Thì ra người kia là sư đệ của anh?"
"Đúng vậy."
"Ngoại hình còn đẹp trai hơn cả minh tinh, sao lại không bước vào giới giải trí, chạy đến vẽ tranh làm gì."
Tiếng bàn tán xa dần, Thịnh Minh Tuế đợi vài phút, lúc này mới bước vào.
"Sư huynh của anh cứ là lạ."
"Ừ?"
Thịnh Minh Tuế không biết Linh Quỳnh nói kỳ lạ là đang chỉ cái gì.
"Trên người hắn ta là lạ." Cô cảm giác được có một cỗ âm khí như có như không, nhưng nhìn kỹ lại không phát hiện được gì.
Mấy ngày nay Thịnh Minh Tuế được bù lại một ít kiến thức: "Có phải dính phải thứ gì không sạch sẽ?"
Linh Quỳnh suy nghĩ một lúc: "Không giống."
Bị một thứ gì đó không sạch sẽ quấn lấy sẽ không phải là bộ dạng kia.
Linh Quỳnh không nghĩ ra cái gì, Thịnh Minh Tuế vừa đụng đến cánh cửa này, lại càng bối rối hơn.
Cuối cùng đành phải gác lại sang một bên.
....
Triển lãm tranh rất yên bình, hai bên đều treo đầy đủ các loại tác phẩm, đủ loại phong cách.
Linh Quỳnh bị mấy nhà nghệ thuật làm cho hoảng sợ.
"Tranh này là cái gì?" Linh Quỳnh nhìn nửa ngày, không nhìn ra được cái gì.
Thịnh Minh Tuế thấp giọng giải thích cho Linh Quỳnh.
Linh Quỳnh nghe xong liền chán nản: ".... Chúng ta đi xem tiếp đi."
"....."
Buổi triển lãm này hắn chưa từng tới, mất một lúc hắn mới tìm được bức tranh của hắn.
Dù sao cũng không có nổi tiếng, vị trí được đặt cũng không được tốt lắm.
Thịnh Minh Tuế trưng tổng cộng hai bức tranh, một bức là buổi chiều trên bờ biển, màu sắc đậm, có thể đánh thật sâu vào thị giác của người xem.
Bức tranh còn lại là khói lửa ở trong một thôn làng, tĩnh mịch và bình yên, nhìn bức tranh giống như cảm nhận được sự thoải mái của thôn làng kia.
"Bức tranh của ca ca thật đẹp."
"Cô xem hiểu sao?"
"Hừ, tôi rất chuyên nghiệp!" Linh Quỳnh hừ hừ nói hai câu, giống như có thể nói ra cái gì đó.
"Anh chỉ vẽ có hai bức thôi sao?"
Giọng nói của tiểu cô nương có chút thất vọng.
"Có hai bức tranh đã rất tốt rồi." Thịnh Minh Tuế dở khóc dở cười.
Không phải tranh của ai cũng được bỏ vào, vừa lúc hắn lấy được phần thưởng, cho nên mới có thể để tranh ở đây.
"Về sau sẽ cho anh cả một phòng triển lãm." Linh Quỳnh đứng bên kia nói khoác không biết ngượng.
May mắn là chỉ có một mình Thịnh Minh Tuế nghe thấy.
....
Nơi này rất lớn, về sau Linh Quỳnh và Thịnh Minh Tuế cũng không gặp được Phạm Nguyên lần nữa.
Nhưng lúc bọn họ sắp rời đi, đột nhiên nghe thấy âm thanh ồn ào bên cạnh.
"Gọi nhanh lên!!"
Linh Quỳnh nhìn thấy có người nằm trên mặt đất, bên cạnh là vật trang trí có dính máu, máu chảy từ trên thân người nọ ra.
Nghe những người này nói là có một đứa bé chạy, đụng vào người kia.
Người kia vì tránh đứa bé, lại đụng vào thứ gì đó ở phía sau, kết quả là đồ trang trí không được cố định vững, nện vào người kia.
Nhìn qua chỉ là một vụ tai nạn ngoài ý muốn.
Người bị thương không may mắn.
Xe cứu thương nhanh chóng đến, đưa người đi.
Nhân viên công tác giải tán mọi người, bắt đầu dọn dẹp hiện trường.
"Đây là lần thứ ba xảy ra rồi, có phải thật sự có thứ gì đó không sạch sẽ không?"
"Đừng nói bậy, sao có thứ kia được, chắc là ngoài ý muốn thôi..."
Chữ "thôi" kia, chứng minh người nói chuyện rõ ràng hơi dao động.
Hai nhân viên công tác nói chuyện thầm thì, đi qua bên cạnh Thịnh Minh Tuế.
Thịnh Minh Tuế nghe được những lời này thấy không tốt, mũi chân chuyển hướng ra bên ngoài, muốn rời đi.
"Đừng mà!!!" Linh Quỳnh gọi hắn lại: "Đến hỏi một chút xem, nói không chừng còn có thể kiếm tiền!"
"......"
Thịnh Minh Tuế không muốn.
Linh Quỳnh lập tức nói: "Ca ca không để ý đến tác phẩm của anh bởi vì một đống chuyện lung tung mà bị làm dơ chứ?"
Thịnh Minh Tuế rất để ý đến tác phẩm của hắn.
Linh Quỳnh nói như vậy, hắn do dự một lúc, cuối cùng nghe theo Linh Quỳnh, đi tìm người hỏi.
Đối phương hoàn toàn phủ nhận chuyện này, căn bản là không thừa nhận có gì bất thường, chỉ nói là ngoài ý muốn.
Hai người không thành công quay về.
Không quá hai ngày sau, nghe nói phòng trưng bày nghệ thuật lại xảy ra một tai nạn lớn hơn, phòng trưng bày nghệ thuật ngừng kinh doanh.
Linh Quỳnh bảo Thịnh Minh Tuế đi thử xem.
Hạng mục kiếm được tiền thì phải thành tâm!
Người phụ trách vẫn phủ nhận, Thịnh Minh Tuế đưa ra chứng cứ mà Linh Quỳnh nói.
Có thể là do bị nói trúng tim đen, đối phương do dự một lúc, cuối cùng mới nói tình huống thực tế cho Thịnh Minh Tuế.
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~
Phù, cuối cùng cũng xong rồi 〒▽〒
Đợt này bão quá nhiều luôn, chạy dl sấp mặt.
Các nàng cho bọn ta nghỉ ngày nha.
rồi đăng lại.
k vote của quyển = chương.