Truyện được đăng tại truyenwiki.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
"Cô ta...... Hại người, có phải bởi vì lúc trước chúng ta kíƈɦ ŧɦíƈɦ cô ta hay không?"
Thịnh Minh Tuế bóp lấy lòng bàn tay mình, sắc mặt trầm ngâm.
Nếu như bọn họ không kíƈɦ ŧɦíƈɦ cô ta, có thể ...người đó sẽ không phải chết.
"Lúc trước cô ta không có cô ta lực hại người, nhiều nhất chỉ làm cho người ta bị thương một chút." Linh Quỳnh mềm giọng nói: "Nhưng theo số lần cô ta tổn thương người khác ngày càng nhiều, thì bây giờ cô ta đã có thực lực trực tiếp hại người."
"Cho dù không có chúng ta, cô ta cũng sẽ động thủ, bởi vì cô ta đã có năng lực."
Cô ta chính là muốn khiến bản thân càng ngày càng mạnh mẽ.
Nên phải không ngừng hại người.
Ác linh gϊếŧ người càng nhiều, thì nó sẽ càng mạnh.
"Hơn nữa......"
Linh Quỳnh nhìn về phía bức tranh của Cổ Nghị.
"Làm sao anh biết được, có phải do người kia đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến ác linh hay không?"
"Cái gì... Có ý gì?"
Linh Quỳnh mạnh mẽ tiếp nhận cơ thể Thịnh Minh Tuế, dùng ngón tay mềm mại khẽ cọ vào lòng bàn tay hắn bóp ra không ít móng tay trong lòng bàn tay.
Thịnh Minh Tuế cảm giác có chút ngứa.
Chính cơ thể hắn, cảm giác lại vô cùng nhạy bén và kỳ quái.
Linh Quỳnh gọi người phụ trách đến, hỏi: "Các người đã động vào bức tranh này chưa?"
"Không, không có." Người phụ trách liên tục xua tay phủ nhận, giọng nói phát run "Tôi nào dám động vào!!"
Bức tranh này không phải có vấn đề sao!
Hắn hận không thể lấy cái lồng thủy tinh đậy nó lên, ai còn dám động vào nó.
"Những người khác từng động vào chưa?"
Người phụ trách suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Không có, bức tranh này cách hiện trường vụ án rất xa."
Bức tranh rõ ràng có dấu vết bị di chuyển, nếu không có ai từng đụng vào, vậy vì sao nó lại bị di chuyển?
Ác linh hẳn là đã ở chỗ này một thời gian rất lâu, trước nay cô chưa từng di chuyển bức tranh này, không có khả năng bức tranh đột nhiên tự biết di chuyển.
Cho nên chỉ có thể là tên trộm kia động vào bức tranh này......
Bởi vì tên trộm kia động vào bức tranh, chọc giận ác linh, lúc này mới rơi vào kết cục thảm khốc như vậy.
...
Không biết ác linh đã trốn ở nơi nào, Linh Quỳnh không thể tìm thấy.
Biện pháp duy nhất là đốt tranh, ép ác linh hiện thân.
Nhưng người phụ trách sống chết cũng không đồng ý, hắn mặc dù sợ chết, thế nhưng hắn càng sợ bị mất chén cơm, phải bồi thường tiền hơn.
Bức tranh này giá trị cũng không thấp.
Hắn chỉ là một cái người làm công, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy đi đền.
Có thể do người ở trên cảm thấy Thịnh Minh Tuế không làm được nên mời một đại sư khác đến làm phép.
Linh Quỳnh cũng không so đo, để Thịnh Minh Tuế đi thăm dò lai lịch của Cổ Nghị.
Cổ Nghị xuất thân thế gia, dòng dõi thư hương môn đệ.
Hắn thành danh khoảng bảy, tám năm trước.
Nhưng không được mấy năm, Cổ Nghị đã quen biết vợ hắn, sau khi kết hôn thì đã không còn động bút vẽ nữa.
Người phụ nữ trong tranh chính là vợ của Cổ Nghị
Người phụ trách nói đó là Cổ Nghị cố ý vẽ cho vợ của mình.
Không liên lạc được với Cổ Nghị, theo lời người nhà của hắn nói, hắn đã ra nước ngoài nghỉ phép.
...
Ba ngày sau.
Người phụ trách lại tìm tới cửa.
Nhìn thấy Thịnh Minh Tuế, rõ ràng hắn có chút sửng sốt, có lẽ là không ngờ người mình tìm lại chính là Thịnh Minh Tuế.
Lúc trước bọn họ mời đại sư, đại sư kia làm pháp, quả thật là hai ngày sau không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng đêm qua, lại có chuyện xảy ra.
Một nhân viên bảo vệ đã chết trong lối đi an toàn.
Bây giờ tất cả các nhân viên bảo vệ khác đều không dám đi làm, thế nhưng tranh trong viện bảo tàng mỹ thuật lại có rất nhiều, không thể không có ai canh chừng được.
Người phụ trách đã hỏi qua rất nhiều người, lúc này mới tìm được một đại sư nghe nói rất lợi hại....
Thật không ngờ, vị đại sư này bọn họ đã sớm gặp qua.
Lúc này Linh Quỳnh đang nắm giữ cơ thể Thịnh Minh Tuế, cô giật khóe miệng, nói "Tôi đã sớm nói với các người, phải đốt bức tranh đó, anh không nghe, cái này cũng không thể trách tôi được."
"......"
Người phụ trách khẽ cắn môi, cuối cùng nói: "Đốt!!"
"Vậy đi thôi."
Người phụ trách thấy hắn không mang theo cái gì, chần chờ hỏi: "Ngài... không cần mang theo đạo cụ?"
"Không cần."
Chuyên gia tay không bắt quỷ một trăm năm!
Người phụ trách dẫn theo Linh Quỳnh qua, lại phát hiện ở trong có người.
"Tề tổng?" Người phụ trách nhìn thấy cấp trên của mình, hết sức kinh ngạc, "Ngài đây là..."
"Đây là cao nhân do tôi mời đến." Tề tổng chỉ vào người đàn ông cách đó không xa
"..."
Người phụ trách lập tức xấu hổ.
Tề tổng cũng không nói với hắn, là anh ấy sẽ đi tìm người...
Tề tổng nhìn người đàn ông phía sau người phụ trách, hỏi "Đây là?"
Người phụ trách nhanh chóng giới thiệu: "À vâng, đây là đại sư do tôi mời đến."
Tề tổng thật sự không có vì tuổi tác mà có ý khinh thường, gọi người đàn ông đứng bên kia đến.
Vị đại sư này tuổi tác nhìn qua cũng không lớn, cũng khó trách vì sao Tề tổng không dùng tuổi tác để đánh giá người khác.
"Phương Tạ Thủ......"
Thịnh Minh Tuế bất ngờ tiếp nhận cơ thể này, có chút mơ hồ.
Bỗng nghe thấy Linh Quỳnh nhắc một cái tên như vậy từ trong đầu hắn.
Hắn đưa mắt nhìn về phía vị cao nhân kia, ngũ quan người đàn ông sắc bén, tuấn lãng nhưng cũng mang theo vài phần mạnh mẽ.
Phương Tạ Thủ quét mắt nhìn Thịnh Minh Tuế một lượt từ trên xuống dưới, giống như lười đặt hắn vào mắt.
Tề tổng đã nói với Phương Tạ Thủ mọi chuyện xong "Nếu như vậy, vậy nhóm các người nhìn qua một chút đi, ai giải quyết trước, thù lao sẽ trả cho người đó, Phương tiên sinh, anh có ý kiến gì không?"
Phương Tạ Thủ gật đầu: "Người nào có đủ khả năng thì làm, tôi không có ý kiến."
"Vậy Thịnh tiên sinh thì sao?"
Thịnh Minh Tuế lắc đầu, tỏ vẻ mình không có ý kiến.
Tề tổng làm một động tác mời.
Phương Tạ Thủ không có ý trao đổi cùng Thịnh Minh Tuế, xoay người trở lại vị trí vừa rồi.
Thịnh Minh nhấc chân đi về hướng bên cạnh, xác định bọn họ không nghe thấy, mới hỏi: "Tiểu Vũ, cô quen anh ta à?"
"Đâu chỉ là quen." Linh Quỳnh nghiến răng "Chính hắn hại tôi thành cái dạng này."
"......"
Thịnh Minh hít sâu một hơi.
Thiết lập tính cách của Phương Tạ Thủ chính là một nam phụ điên cuồng si tình, vì để có được nữ chính mà bất chấp mọi loại thủ đoạn.
Nguyên chủ xui xẻo tám đời, mới bị hắn theo dõi.
Linh Quỳnh siết chặt ' nắm đấm ', nghiến răng nói "Người nào đoạt mối làm ăn của chúng ta đều là kẻ địch! Con yêu, lên!"
Cướp cơ thể nguyên chủ, có thể.
Cướp chuyện làm ăn của ba ba thì tuyệt đối không được.
"..."
Con yêu là cái gì?
...
Linh Quỳnh có chút lo lắng Phương Tạ Thủ sẽ phát hiện ra cô, dù sao cơ thể nguyên chủ còn nằm trong tay hắn, lỡ như có thủ đoạn gì đặc biệt để đối phó với cô.
Nhưng Linh Quỳnh bảo Thịnh Minh Tuế đi đến chỗ hắn lắc lư hai vòng, Phương Tạ Thủ cũng không phản ứng.
Cô thử khống chế lại cơ thể, Phương Tạ Thủ vẫn không phản ứng như bình thường.
Xác định rằng hắn không phát hiện được, Linh Quỳnh mới yên tâm.
Phương Tạ Thủ đang nhìn bức tranh kia, có thể cũng phát hiện manh mối.
Bản lĩnh của Phương Tạ Thủ cũng không tệ, nếu không chuyện điên cuồng như hồi sinh nữ chính, hắn cũng không nghĩ ra được.
Phương Tạ Thủ nhìn một hồi, bỗng đưa tay lấy bức tranh kia xuống
Ngón tay hắn vừa chạm vào, bên tai Linh Quỳnh liền truyền đến một tiếng hét chói tai.
Tiếng hét kia có thể so sánh được với sự công kích của vũ khí, màng nhĩ cũng sắp bị đánh vỡ.
Một đạo tàn ảnh màu đỏ lao xuống từ phía trên, tấn công về hướng Phương Tạ Thủ.
Phương Tạ Thủ đã có phòng bị từ sớm, ác linh mặc đồ đỏ bị một lá bùa đánh trúng, cô ta hét thảm một tiếng, biến mất.
Phương Tạ Thủ lại đi đến nhìn bức tranh, phát hiện tranh cũng đã biến mất.
Cùng biến mất, còn có người đàn ông trẻ tuổi vừa rồi luôn luôn đứng cạnh hắn.
Phương Tạ Thủ nhíu chặt lông mày
Người đàn ông kia nhìn qua không giống người đồng đạo, cũng không giống bọn bịp bợm giang hồ.
Chỉ là một người bình thường.
Hắn căn bản không để cậu ta vào mắt, nào ngờ cậu ta lại nhân cơ hội ác linh tấn công hắn, mang bức tranh đi.
Bức tranh kia.....
Hình như Phương Tạ Thủ nghĩ đến cái gì, cười lạnh một tiếng.
Tự tìm đường chết không thể sống.
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~