Truyện được đăng tại truyenwiki.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Bên phía cảnh sát còn chưa có tin tức, thầy của Thịnh Minh Tuế đã gọi đến trước, hỏi hắn có đồng ý tham gia một hoạt động cùng ông không.
Hoạt động lần này chính là cái lần trước mà Phạm Nguyên không muốn để Thịnh Minh Tuế đi.
Từ phương diện lý trí mà nói, thì Thịnh Minh Tuế hẳn là nên đi.
Có thầy dẫn theo hắn bên cạnh, chắc chắn sẽ tiếp thu được nhiều kiến thức hơn, quen biết thêm nhiều người, vòng xã giao càng rộng hơn, đối với hắn chỉ có chỗ tốt.
Thế nhưng mà...
Thịnh Minh Tuế lại từ chối.
Chuyện của Linh Quỳnh còn chưa giải quyết xong, hắn không thể đi vào lúc này được.
Thầy hắn dù hơi tiếc nuối, nhưng vẫn tôn trọng quyết định của hắn.
Còn kể cho hắn chuyện của Phạm Nguyên.
Không biết Phạm Nguyên đã giải thích với thầy như thế nào mà hình như thầy đã tha thứ cho hắn.
Cái miệng của Phạm Nguyên vẫn luôn rất biết cách dỗ người, thế nên Thịnh Minh Tuế cũng không thấy kỳ quái lắm.
...
Vào ngày thứ hai cảnh sát đã phát hiện ra bộ hài cốt trong tường, đến khi hoàn toàn lấy hài cốt ra khỏi tường thì cũng đã là ngày thứ ba.
Mà cảnh sát cũng liên lạc với chủ căn nhà...... Hàn Duyệt Hồng.
Gần đây tinh thần của 'Hàn Duyệt Hồng' vẫn luôn bất an không thôi, cô còn nghĩ sẽ qua bên kia xem một chút, nhưng không ngờ cảnh sát lại đến tìm mình trước.
'Hàn Duyệt Hồng' bị đưa đến hiện trường.
Cô mặc một bộ sườn xám trên người, nhìn rất trẻ.
Bây giờ 'Hàn Duyệt Hồng' cũng đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng nhìn vẻ ngoài cô cũng chỉ vừa đầu ba mươi.
Nhan sắc được bảo dưỡng vô cùng tốt, ngay cả một cái nếp nhăn trên mặt cũng không nhìn thấy.
Bộ dạng này, so với lúc Hàn Duyệt Hồng ở trong chính cơ thể mình còn trẻ hơn...
"Căn nhà này... Là tôi chuẩn bị để tặng ba mẹ tôi." ' Hàn Duyệt Hồng' bên trong đang trả lời câu hỏi.
"Nhưng ba mẹ tôi nói không quen ở thành phố, nên vẫn không đến. Thời gian đó công ty lại rất bận rộn, ngôi nhà liền bị bỏ ở đây... Sau này bởi vì không có sử dụng tới, nên tôi cũng không chú ý đến nó.''
'Hàn Duyệt Hồng' nói cô cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với cổ thi thể kia.
Đã rất nhiều năm cô chưa đến căn nhà này.
'Hàn Duyệt Hồng' tỏ vẻ đang rất sợ hãi và hoảng hốt, nhưng theo cô đó là biểu hiện của người bình thường khi trong nhà mình đột nhiên phát hiện xác chết.
Trên đường đến 'Hàn Duyệt Hồng' đã nghĩ kỹ đủ loại lí do thoái thác.
Bây giờ chỉ là nói cho cảnh sát nghe lý do trước đó đã nghĩ kỹ.
Khi 'Hàn Duyệt Hồng' sắp nói xong, ánh mắt cô ta phút chốc thay đổi, giống như đã nhìn thấy vật gì đó rất đáng sợ.
"Hàn phu nhân?"
'Hàn Duyệt Hồng' nhìn lại về bên kia , không thấy gì cả.
Bây giờ cô chỉ đang ở ngoài cửa, không đi vào, tình huống bên trong là gì cô cũng không rõ.
Đáy lòng 'Hàn Duyệt Hồng' có chút hốt hoảng.
Vừa rồi chỉ là ảo giác của cô thôi sao?
Sau đó 'Hàn Duyệt Hồng' cũng không lại thấy thứ kỳ quái gì, nhà thì cô ta không thể vào.
Sau khi 'Hàn Duyệt Hồng' trả lời xong đủ thoại câu hỏi thì được thả về nhà.
Cô ta không chú ý đến có thứ vẫn luôn đi theo mình đằng sau.
...
Linh Quỳnh đi đến chỗ Hàn Duyệt Hồng đã nói, lấy đồ vật ra ngoài, lại tìm người giám định giá cả, không khác nhiều so với cái giá Hàn Duyệt Hồng đã nói, thậm chí còn cao hơn không ít.
"Tiểu Vũ, có phải cô ấy sẽ đi tìm đám người kia không?"
Linh Quỳnh vui vẻ rạo rực nhìn số tiền trong tài khoản "Đó là điều đương nhiên rồi, bị nhốt bao lâu nay, bây giờ có thể thoát ra được, thì sao có thể bỏ qua cho kẻ thù được chứ."
Thịnh Minh Tuế: "Nếu...... Xảy ra chuyện gì thì sao?"
Linh Quỳnh suy nghĩ một chút, "không đến mức lấy mạng người đâu. Nếu quả thật do bọn họ làm sai, thì đây cũng là nhân quả báo ứng. Hoặc không phải lỗi của bọn họ, số mạng chưa tận, hẳn là sẽ có người cứu giúp bọn họ."
Thịnh Minh Tuế: "Còn có thể như vậy luôn sao?"
Linh Quỳnh cười khẽ một chút "Vận mệnh vẫn luôn rất khó lường."
Thịnh Minh Tuế suy nghĩ một chút, tình huống bây giờ của hắn và Linh Quỳnh quả thật là rất nguy hiểm.
Giao dịch của Linh Quỳnh cùng Hàn Duyệt Hồng là giúp cô ấy rời khỏi nơi đó, bây giờ giao dịch đã thành công.
Những chuyện tiếp theo đều không còn liên quan đến cô.
Cho nên Linh Quỳnh cầm khoản tiền này, cả người yên tâm thoải mái bắt đầu cuộc sống vui vẻ.
Khi Linh Quỳnh gặp lại Hàn Duyệt Hồng đã là chuyện của nửa tháng sau.
Lúc trước trên người Hàn Duyệt Hồng mặc dù cũng có lệ khí, nhưng cũng không sâu.
Cô ấy vẫn luôn ý thức rõ ràng, sẽ không bao giờ tổn thương đến người vô tội.
Nhưng Hàn Duyệt Hồng của lúc này rõ ràng đã trở thành một ác linh chỉ biết gϊếŧ hại người khác.
Linh Quỳnh bắt Hàn Duyệt Hồng lại, lấy đi một phần lực lượng trên người cô.
Một tia lí trí của Hàn Duyệt Hồng trở về, thấy rõ người trước mắt.
"Cô mau thả tôi ra."
"Tại sao cô lại biến thành bộ dạng này?" Linh Quỳnh không chút che dấu tâm tư muốn ăn dưa của mình.
Hàn Duyệt Hồng: "......"
Bên cảnh sát vẫn luôn không tra được danh tính của cổ thi thể, tìm không thấy người, tự nhiên cũng không cách nào tra ra người đã gϊếŧ cô, mãi vẫn không có tiến triển gì.
Hàn Duyệt Hồng đi theo ' Hàn Duyệt Hồng' về đến nhà.
Nhìn thấy người chồng mà cô vẫn luôn tâm tâm niệm niệm
Cô muốn đoạt lại cơ thể, lại ở bên cạnh chồng cô một lần nữa.
Nhưng sau đó cô phát hiện có thể mọi chuyện không giống như cô đã nghĩ.
Chính tai cô nghe được cuộc trò chuyện của hai người họ.
Chuyện năm đó là bọn họ cùng nhau bày kế làm ra.
Chồng cô nuôi nhân tình sau lưng cô, hắn yêu ả tiểu tam, hai người còn không phải chỉ là kiểu yêu thân thể, bọn họ thực sự là chân tình.
Nhưng ả tiểu tam kia bị bệnh nan thư, không còn nhiều thời gian.
Không biết ả tìm được ở đâu ra được cái biện pháp trao đổi thân thể này, thế nên liền có một màn ly miêu tráo thái tử như vậy.
Hàn Duyệt Hồng vẫn cho rằng chồng cô cũng là người bị hại.
Hắn căn bản không biết người kia không phải là cô.
Nhưng ai ngờ được, chồng cô từ đầu đến cuối vẫn luôn biết.
Bọn họ bắt tay nhau hợp sức lấy mạng mình, để tiểu tam kia thay thế mình, trở thành vợ hắn.
Bọn họ hại... chết cô chưa đủ, còn muốn lợi dụng cô, kiếm thêm tiền tài cho bọn họ.
Hàn Duyệt Hồng hận bản thân ngu ngốc, tại sao lại không nhìn rõ bộ mặt thật của tên tra nam kia.
Cũng hận bản thân vì lúc trước đã mềm lòng.
Chỉ cần cô kiên định hơn một chút, lúc đó ly hôn với hắn ngay, có thể bây giờ cô đã sống một cuộc sống khác, tốt hơn nhiều.
"Vậy sao cô lại không nghĩ rằng không chừng hắn chính là không muốn ly hôn với cô, để khỏi phải chia tài sản cho cô, mới xảy ra những chuyện sau này?"
Câu nói của Linh Quỳnh giống như một cây kim đâm vào đáy lòng Hàn Duyệt Hồng.
Đúng vậy a, trước đây hắn ba lần bảy lượt hạ mình hứa hẹn, nhận lỗi..... Thật sự chỉ vì bảo vệ ả tiểu tam kia sao?
Bọn họ có thể đã muốn hại chết mình từ đầu rồi.
Như vậy liền không phải chia tài sản cho cô, cũng không cần lo sợ cô sẽ làm ầm ĩ.
Một mũi tên trúng hai con nhạn, vì sao mà không làm chứ.
"Ha ha ha ha ha ha ha......"
Hàn Duyệt Hồng ngửa đầu cười to, trong tiếng cười kia tràn đầy bi thương.
Tình cảm thanh mai trúc mã nhiều năm, cũng không so nổi vài câu ngọt ngào của người khác.
Trước khi Hàn Duyệt Hồng ra ngoài, đã giải quyết xong hai người kia.
Có thể là do mảnh đồng thau đã bị Linh Quỳnh lấy đi, hai người kia cơ bản cũng không còn năng lực gì.
Cô chỉ cần hù dọa một chút đã khiến bọn hắn phải sợ gần chết.
"Báo ứng...... Báo ứng, là báo ứng ha ha ha."
"Bọn chúng đều đáng chết."
"Đều đáng chết!!"
Hàn Duyệt Hồng trút bỏ lệ khí trên người, lại dần dần lan ra, từ từ phủ kín đôi mắt cô.
Trước khi Hàn Duyệt Hồng hoàn toàn hắc hóa, Linh Quỳnh hút cô ấy từng chút từng chút vào trong một cái bình nhỏ.
Cái bình là lấy được ở chỗ của Phương Tạ Thủ.
Dùng để nhốt ác linh cũng khá tốt.
Đáng tiếc vật này chỉ có một cái.
Lại không biết Phương Tạ Thủ đang ở đâu, cô có muốn đánh quái để lấy đạo cụ cũng không có cơ hội.
Trước đây Hàn Duyệt Hồng đã bị trấn áp, cũng chưa hoàn toàn hắc hóa, chứng minh ác tâm trong lòng cô ấy cũng không có nhiều
Trở thành bộ dáng như hiện tại cũng là do bị ép buộc.
Linh Quỳnh nể mặt khoản tiền vài triệu kia, tặng cho Hàn Duyệt Hồng một dịch vụ cuối cùng.
Tìm cho cô ấy một nơi có hoàn cảnh tốt, để cô ở nơi đó xóa bỏ lệ khí trên người, tranh thủ sớm ngày đầu thai.
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~
Hôm qua ta đăng lộn chương. Các nàng đọc lại đi.