Sau khi tiếp quản xong chuyện xã đoàn, dựa vào sở trường của từng người, phân loại công việc giao cho đám người của Vu Sâm, vậy là Dạ Xã bắt đầu quá trình kiểm soát thế lực phương Nam.
Đường Nghiêu, Vu Sâm, Đàm Hào, Sầm Liệt, bốn người phụ trách nhiệm vụ khác nhau, Dạ Thất cũng từ Thành phố A đến, bắt tay dung hợp với thế lực của các lão đại trước đó.
Dạ Cô Tinh lại tập hợp vài người để lập kế hoạch quan trọng cho hướng phát triển của tổ chức sau này.
Làm xong mọi thứ, cô có thể yên tâm quay về, duỗi thẳng đuôi ngựa chạy về trường đua, nháy mắt đã quay trở về thành một sinh viên bình thường, một người đội trưởng có năng lực.
Sau khi Nguyệt Vô Tình nhận được viên kim cương xanh thì liên tục dốc lòng nghiên cứu, sau nhiều ngày nỗ lực, cuối cùng cũng có một vài manh mối, vì muốn kiểm chứng độ chính xác của mật mã, Nguyệt Vô Tình quyết định trở lại Chiếm Ngao, anh ta nhất định phải tận mắt thấy cơ quan mật mã trên cửa lớn của kim khố, mới có thể xác định suy luận của bản thân có đúng hay không.
Nhưng chỉ có gia chủ đương nhiệm của nhà họ An mới có đủ tư cách bước vào nơi quan trọng như kim khố! Vì thế, An Tuyển Hoàng, Nguyệt Vô Tình, và đám người Minh Chiêu đang chuẩn bị lên đường về đảo.
Trước khi đi, An Tuyển Hoàng yêu cầu Minh Diệp, cũng chính là Sầm Liệt, nhận Dạ Cô Tinh là chủ, từ nay về sau thề sống chết trung thành.
Mặt của Minh Chiêu và Minh Triệt biến sắc, chỉ có Nguyệt Vô Tình một mực hiểu rõ, dáng vẻ ung dung.
Lời của An Tuyển Hoàng, không thể không nghe! Minh Diệp là một trong năm tiền tướng bên cạnh An Tuyển Hoàng, có thể xem là trợ thủ đắc lực của An Tuyển Hoàng, hiện giờ một câu đã đưa người cho Dạ Cô Tinh.
Minh Chiêu và Minh Triệt cho rằng Dạ Cô Tinh sẽ từ chối, chỉ là không ngờ, Dạ Cô Tinh cũng gật đầu đồng ý, thái độ cư xử hoàn toàn khác so với Tư Kình Dận lúc trước.
Không phải Dạ Cô Tinh có thành kiến với Tư Kình Dận, mà nếu thật sự có thành kiến, thì đã buông tay ngay thời điểm anh ta đỡ phát đạn mà Anh Tử Lạc bắn cô rồi. Mục đích An Tuyển Hoàng để Sầm Liệt lại cho cô, Minh Chiêu bọn họ có lẽ không hiểu, nhưng Dạ Cô Tinh lại hiểu.
Chuyện này tương đương với việc danh chính ngôn thuận đưa Vĩnh An hội đến tay Dạ Cô Tinh, như thế thì chỉ có đứa ngốc mới từ chối.
Xuất giá tòng phu, ăn mặc đều đã có chồng chăm, phụ nữ mà, cũng không nên quá cố chấp, thỉnh thoảng cũng nên dựa dẫm vào đàn ông, làm vậy không phải là không có chí khí, mà ngược lại, cái này gọi là tuy hai mà một, gắn bó thân thiết với nhau, nếu phân chia quá rạch ròi thì không tránh khỏi rạn nứt tình cảm. Tự tôn của đàn ông đôi khi cũng cần sự nhân nhượng của phụ nữ, Dạ Cô Tinh tất nhiên vui mừng với kết quả này.
Nếu An Tuyển Hoàng không nói, cô cũng sẽ chủ động nói đòi Vĩnh An hội, cho thì cô vui, nếu không cho thì cô đoạt thôi.
Lúc yêu đương, liếc mắt đưa tình là chuyện bình thường, không phải nói đánh là hôn, mắng là yêu, yêu không đủ thì dùng chân đạp sao?
Khụ khụ,…. nhà người khác yêu đương, muốn liếc mắt đưa tình thì cũng đóng cửa lại, một người đánh, hai người đánh, cả đoàn đánh thì cũng là chuyện của nhà người ta, nhưng rõ ràng hai người trước mắt này, không cùng một đẳng cấp với người thường, nếu mà đánh hay mắng, khả năng sẽ rúng động một phương, máu chảy thành sông.
Tiễn An Tuyển Hoàng đi, Dạ Cô Tinh có thể dốc sức tập trung vào giai đoạn chạyy nước rút của trận thi đấu.
An Tuyển Hoàng nói, ba ngày sau, đợi cô kết thúc cuộc thi, anh sẽ trở về thành phố Z, sau đó đón cô về Bắc Kinh nghỉ ngơi.
Ngày đầu tiên, Dạ Cô Tinh và các thành viên trong nhóm ở trong phòng nghiên cứu, đóng cửa không tiếp khách, vùi đầu nghiên cứu thảo luận, trừ lúc ăn cơm trưa, bọn họ chẳng rời nửa bước.
Cuộc thi đã đến thời điểm căng thẳng nhất, cả hai vòng trước, Đại học Bắc Kinh thắng Đại học Thanh Hoa với điểm số sát nút, tuy là đội dành được lợi thế, nhưng số điểm của hai trường cách nhau không nhiều, trận này đội của Dạ Cô Tinh cũng không dành được ưu thế thắng lợi tuyệt đối, vì vậy, trận thi đấu tiếp theo càng quan trọng.
Hình thức thi của trận chung kết đã được nói rõ, chính là thi biện hộ, dựa theo báo cáo về hạng mục thí nghiệm được trình bày ở vòng thi bán kết của các đội tuyển tham gia, chọn lựa ra một thành viên, tham gia vào cuộc thi biện hộ, chủ đề chính là tìm hiểu sâu khảo sát thực tế về chiều sâu và ý nghĩa một phần nhỏ của bài báo cáo.
Giám khảo sẽ căn cứ vào khả ănng biện hộ của thành viên các đội mà cho điểm, tiếp đó sẽ cộng thêm thành tích ở vòng một và vòng hai, cuối cùng sẽ quyết định đội dành được giải thưởng vàng, bạc, đồng.
Với tình hình điểm số hiện tại của Đại học Bắc Kinh, thì chỉ cần cạnh tranh với Đại học Thanh Hoa, vì điểm số của các trường khác trong hai trận đấu trước đã bị trường bọn họ bỏ xa cả một quãng đường dài, muốn chuyển bại thành thắng, căn bản là chuyện không thể!
Cuộc đua tranh cúp vô địch, chỉ còn Đại học Bắc Kinh và Đại học Thanh Hoa mà thôi!
Tất cả mọi người đều ý thức được tình thế gây cấn, đều cảm nhận được bầu không khí gương súng sẵn sàng, các thành viên trong đội đều bận rộn tới tấp, ra ngoài ăn bữa cơm thôi cũng ra ra vào vào vội vàng, đi đứng thì như gắn phong hỏa luân của Na Tra.
Với hệ thống tổ chức và hướng dẫn có tư duy theo trật tự rành mạch cụ thể của Dạ Cô Tinh, thì buổi thảo luận đầu tiên diễn ra rất suôn sẻ, mọi người đều có một hệ thống kiến thức cơ bản giống nhau.
Ngày thứ hai, vẫn giữ vững được trạng thái tốt, hầu như không gặp trở ngại nào, hoàn thành xong mấy vẫn đề lớn còn lại trong buổi thảo luận.
Bọn họ phát hiện, mỗi khi có vấn đề xuất hiện thì Dạ Cô Tinh đều là người đầu tiên đưa ra chỉ dẫn về các gợi ý quan trọng, sau đó để bọn họ tư do thảo luận, cuối cùng cô sẽ là người sẽ tổng kết sắp xếp lại. Trong lúc thảo luận, Dạ Cô Tinh rất ít khi mở miệng, chỉ chăm chú lắng nghe quan điểm của mọi người, nếu có thắc mắc thì sẽ đưa ra sau khi mọi người thảo luận xong.
Cô giống như một vị lãnh đạo đứng trên cao, đều có thể điều khiển công việc mọi lúc mọi nơi đi theo phương hướng trong một phạm vi rộng, bảo đảm mỗi lần thảo luận đều công bằng, trong buổi thảo luận, mỗi khi phát hiện lệch vấn đề, cô sẽ chỉ ra một cách sắc bén.
Lần này, bọn họ đã tâm phục khẩu phục với cách nhìn người của Diêm Đông Bình, không thể phủ nhận Dạ Cô Tinh quả là có khả năng bẩm sinh của người lãnh đạo.
Tất cả mọi người đều không tự chủ mà bất giác bị khuất phục trước cô.
Trưa hôm nay, sau khi kết thúc buổi thảo luận, mọi người cùng nhau ra ngoài ăn, chọn được một quán ăn bên ngoài phòng thí nghiệm.
Vừa ngồi xuống thì nghe thấy Dương Vũ Sơ hô to: “Chết! Tôi quên khóa ngăn kéo trước khi đi rôi.”
Bên trong phòng thí nghiệm có một loạt ngăn kéo được để liền nhau nằm ở vách tường, ngày gia nhập phòng thí nghiệm, Dạ Cô Tinh đã giao chìa khóa cho từng người, mỗi người một ngăn, tùy ý đựng quần áo hay tài liệu.
Từ Nhất Hạo vỗ khẽ ngực, thở phào, bộ dạng không so đo với vẻ kinh sợ của Dương Vũ Sơ: “Làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng nguồn điện trong phòng thí nghiệm bị rút ra chứ!”
Dương Vũ Sơ gấp đến độ tay chân luống hết cả lên, đứng bên Dạ Cô Tinh rụt rè nói: “Tôi…Tôi để tất cả tư liệu trong tủ rồi…”.
“Cái gì?”! Từ Nhất Hạo suýt phun ra ngụm trà vừa uống, nói năng luống cuống: “Cậu, cậu, cậu…… cậu thế mà lại dám cẩu thả sơ ý như thế, lỡ có người trộm mất thì làm sao?”
Dương Vũ Sơ chăm chăm nhìn vào Đặng Tuyết đang cầm điếu thuốc trước mặt, hừ lạnh một tiếng, nơi với mọi người: “Mọi người ăn trước đi, bây giờ tôi quay về khóa tủ rồi qua lại sau.”
“Chờ đã!” Đặng Tuyết đang muốn châm thêm điếu thuốc thì đột nhiên mở miệng: “Ai biết được cô quay về để cất tài liệu hay là trộm nó?”
“Đặng Tuyết! Cô đừng có mà quá đáng!” Dương Vũ Sơ trợn mắt lên, võ bàn đứng dậy: “Bản thân mình xấu xa thì đừng vu oan giá họa cho người khác!”
Đặng Tuyết chẳng thèm liếc mắt một cái, lấy ra bật lửa, đang chuẩn bị bật lửa, bên cạnh bất ngờ xuất hiện một cánh tay mảnh khảnh trắng nõn nhanh nhẹn lấy điếu thuốc từ trong miệng cô ta xuống, sau đó bỏ lại trong tay của cô ta.
Dạ Cô Tinh lạnh nhạt nói: “Xin lỗi, tôi bị dị ứng khói thuốc.”
Cô đang mang thai, khói thuốc có hại cho em bé, Đặng Tuyết lại rồi bên cạnh cô, khoảng cách quá gần, không có cách nào khác, Dạ Cô Tinh đành phải nhắc nhở.
Khuôn mặt Đặng Tuyết chợt lúng túng, ho nhẹ hai cái che đậy ngượng ngùng, bỏ điếu thuốc vào lại trong gói.
Dương Vũ Sơ hừ lạnh nói: “Mọi người ăn trước đi, để đảm bảo an toàn, tôi vẫn nên quay về một chuyến.”
“Tôi thấy, vẫn nên để một người cùng đi với cô thì tốt hơn”. Đặng Tuyết cười lạnh, sắc mặt không thân thiện, không có tình người, khuôn mặt xinh đẹp dường như đắp một tầng băng lạnh: “Tình ngay lí gian, vẫn nên tránh hiềm nghi thì tốt hơn.”
Dương Vũ Sơ hoàn toàn bạo phát ___________
“Họ Đặng kia, cô có phải bị điên không! Tôi nói cho cô biết, chuyện lần trước, vì camera bị hư nên mới để cô trốn thoát một lần, lần này cô đừng hòng châm ngòi ly gián, cô lại có chủ ý gì? Tôi sẽ chặt chẽ dán mắt nhìn cô! Xem cô còn có thể nhảy nhót giở trò không!”
“Tôi giở trò xấu? Dương Vũ Sơ, cô đừng thấy tôi nhân nhượng mà lấn tới! Đừng cho rằng không ai nghe thấy cuộc điện thoại ngay ngày thi vòng loại hôm ấy! Tôi nghe thấy rõ ràng cô nói cái gì tư liệu, nội gián! Trừ cô ra, tôi không biết ai còn có thể làm ra cái chuyện thất đức này! Rõ ràng là cô đối với mọi người ôm hận trong lòng!”
“Tôi ôm hận trong lòng? Tôi hận chuyện gì? Cô nói tôi hận chuyện gì?” Dương Vũ Sơ chỉ vào mũi của mình, mặt như nghe được chuyện cười.
“Cô với Triệu Gia Nam cấu kết với nhau, từ Bắc Kinh xuất phát đến sân bay, cố ý đến trễ! Trách chúng tôi đi trước, không đợi cô! Cho nên cô muốn trả thù!”
Tầm mắt của Dạ Cô Tinh dừng trên người Âu Dương, nhìn thấy tay phải anh ta run nhẹ, nước trà tràn ra hơi nóng hổi, chỉ sợ, ba từ “Triệu Gia Nam” này đã gợi cho anh ta một vài ký ức không đẹp cho lắm!
Mới có chút kích động mà đã không chịu nỗi, xem ra cần phải tập luyện thêm!
“Này___ Đặng Tuyết, cô đúng là miệng chó không mọc nổi ngà voi! Tôi lúc nào…..”
Ầm_______
Dạ Cô Tinh một tay vỗ lên bàn, tách trà lắc lư, mọi thứ trở nên im ắng.
“Ngồi xuống.” Ánh mắt rét lạnh đảo qua trên người Dương Vũ Sơ và Đặng Tuyết: “Ăn cơm trước đi, tài liệu không mất được đâu, tôi lặp lại lần nữa, chuyện lần trước là ngoài ý muốn, không cần phải nghi ngờ lẫn nhau nữa.”
Mặc dù Dương Vũ Sơ không phục nhưng vẫn nghe lời ngồi xuống, mắt căm hận nhìn Đặng Tuyết, “Ngoài ý muốn? Như vậy thì cô giải thích đi, ngày hôm ấy tài liệu bị mất, giữa lúc ăn cơm cô lên lầu làm gì? Chẳng lẽ vì đi đổi băng vệ sinh? Chẳng thà nói vụng trộm gặp tình nhân thì càng thuyết phục hơn!”
Vừa dứt lời, khuôn mặt xinh đẹp của Đặng Tuyết không còn giọt máu, trắng như giấy.
Từ chỗ Dạ Cô Tinh nhìn qua, có thể nhìn rõ tay trái run rẩy của cô ta dưới mặt bàn, cặp mắt đen sâu hờ hợt nhìn Dương Vũ Sơ.
Vừa lúc bà chủ dọn món lên, Dạ Cô Tinh thản thiên nói với mọi người: “Ăn cơm”
“Nhưng mà……..”
Dạ Cô Tinh đập đôi đũa xuống bàn, hơi có dấu hiệu tức giận: “Tài liệu mất rồi thì tôi đền, toàn bộ quá trình thảo luận tôi đều ghi nhớ trong đầu, bất kì khi nào muốn tôi đều có thể viết ra, cam đoan một chữ cũng không sai!” Ánh mắt đảo qua mọi người, lộ vẻ uy nghiêm “Được chưa?”
Mọi người đều gật đầu, đội trưởng là thiên tài, từ hai vòng tước bọn họ đã nhận thức được rồi, chỉ là không ngờ, cả quá trình thảo luận phiền phức tẻ nhạt như thế cô đều có thể tùy thời viết xuống, còn cam đoan không sai chữ nào, quả là không phải người thường!
Một từ “thiên tài” nhất định không thể khái quát được sự tồn tại nghịch thiên về bộ não của người này, ngoài từ “thần” ra, bọn họ không còn từ nào hợp lý để hình dung.
Dương Vũ Sơ đỏ mặt ngượng ngùng, cúi đầu ăn cơm.
Đặng Tuyết cũng không mở miệng, ánh mắt thoáng trống rỗng, vốn nhìn qua có điểm u buồn, lúc này lại càng khó đoán.
Cô ta đang sợ cái gì, Dạ Cô Tinh hiểu, nhưng cũng không nói ra, đây là chuyện của người khác.
Vu Sâm tìm được băng ghi hình của khách sạn đối diện, ngoại trừ quay quá trình từng bước gây án của Âu Dương, hành tung lên lầu của Đặng Tuyết sau đó cũng đã bày ra rõ ràng, Dạ Cô Tinh chỉ không ngờ móng vuốt của Cố Doãn Trạch lại duỗi dài đến thế, ngay cả một cô sinh viên cũng không buông tha.
Một thoáng thương xót khi nhìn thấy khuôn mặt mất hồn của Đặng Tuyết, than nhẹ một tiếng, cô dùng đũa sạch gắp cho cô ấy một cái chân gà.
Đặng Tuyết sửng sốt.
“Đừng thẫn thờ nữa, ăn no vào, chiều còn phải tiếp tục buổi thảo luận.” Nói xong, Dạ Cô Tinh vùi đầu ăn cơm.
Trong mắt Đặng Tuyết dâng lên chút tình cảm ấm áp, nhạt nhạt, rất khó nhận ra.
Nói tóm lại, có Dạ Cô Tinh dẫn đầu, cùng một đám người tài năng ra sức cố gắng, trong lần biện luận thứ ba của cuộc thi chung kết, Đại học Bắc Kinh biểu hiện đặc biệt tốt, bằng điểm số với Đại học Thanh Hoa, nhưng điểm tổng kết cuối cùng gồm điểm vòng loại, bán kết, ba vòng ở trận chung kết, vì vậy Đại học Bắc Kinh thắng Đại học Thanh Hoa với điểm số sát nút, mang về chiến thắng sau mười năm cho trường, đạt cúp vàng trong cuộc thi kỳ thứ , cũng như phá vỡ chiến thắng huy hoàng liên tục trong nhiều năm của Đại học Thanh Hoa!
Trong đêm đó, lúc Dạ Cô Tinh gọi điện báo tin mừng cho Diêm Đông Bình, ông lẩm bẩm hai tiếng, như thật bình tĩnh, dường như trước đó ông đã nắm rõ.
Mà đối với một đường đến chiến tích vĩ đại của đội ngũ, Diêm Đông Bình thế nhưng có thể thuộc như lòng bàn tay cặn kẽ nói ra, làm cho Dạ Cô Tinh giật mình một phen.
Thì ra, trong ban giám khảo lần này, gần một nửa người đã từng qua lại quen biết với Diêm Đông Bình, đáng nhắc tới là vị giáo sư trung niên người đã ra đề trong trận đấu vòng loại, còn từng là học sinh khóa khoa vật lý ngành vật lí hạt nhân, Dạ Cô Tinh còn có thể gọi người này một tiếng sư huynh!
Chẳng trách lúc cầm đề bài, cô lại cảm giác có phong cách của Diêm Đông Bình, thì ra là thế!
Mọi người hân hoan vui mừng trên đường trở về, Chu Lê cũng như vậy, cùng mọi người trở về, cả đám sinh viên cười đùa líu ríu chia sẻ những chuyện thú vị trong các trận đấu.
Mọi người rất ăn ý, không đề cập tới chuyện tài liệu bị mất trộm, lời bàn tán về nội gián cuối cùng cũng bị chôn sâu xuống đáy lòng, mọi người hưởng thụ niềm vui sau thành công, theo bản năng ít đề cập đến những chuyện chua xót và bất đắc dĩ trước đó.
Ký ức là một cái gì đó rất thần kỳ, nó sẽ khắc in sâu đậm những điều tốt đẹp, nỗi đau cứ tựa như một chuyện bâng quơ, rất nhanh đã bị lãng quên.
Khi quay đầu, đã qua trăm năm, quá trình không thể nhớ nỗi, chuyện cũ cũng không thể nhìn lại.
Khúc khải hoàn ca chậm rãi vang lên trên đường trở về Bắc Kinh, nhưng lại thiếu đi người không nên thiếu.
Lúc này, Dạ Cô Tinh đang làm ổ trong lòng ngực ấm áp của bạn trai, chìm vào giấc ngủ, trực thăng vững vàng bay đi, vừa mới tỉnh lại, cô đã trở lại nơi quen thuộc ___ Bắc Kinh!
Sinh mệnh rung động lòng người, lại sắp mở ra một trang mới!