Mấy năm nay Lưu Hinh Đình đều ở phố Wall làm người quản lý đầu tư, vừa hay Mỹ là nơi đặt thế lực chủ chốt của nhà họ An, không giống với các đại gia tộc thần bí khác ở Trung Quốc, ở Mỹ, danh tiếng của nhà họ An vô cùng vang dội.
Ngay từ đầu nghe Diệp Nhĩ nói Nhất Nhất mang thai, cô thiếu chút nữa rớt cả cằm, Dạ Tổ có mười sáu người, Dạ Nhất là người lạnh lùng nhất! Rất nhiều lúc, cô càng tàn nhẫn hơn bất kỳ người nào, đối với bản thân cô cũng vậy.
Lưu Hinh Đình không nghĩ ra, đến cùng là người đàn ông nào làm cho Nhất Nhất cam tâm tình nguyện, vì anh ta sinh con dưỡng cái.
Chỉ là, khi nghe Diệp Nhĩ nói ra tên An Tuyển Hoàng, Lưu Hình Đình ban đầu là hơi kinh ngạc, xong cũng có vài phần hiểu rõ.
Đúng thế, chỉ có người đàn ông như vậy mới có thể chinh phục được cô gái vô tâm vô tình như Nhất Nhất.
Phía sau cô vang lên giọng giận dữ trách mắng của một người đàn ông, Lưu Hinh Đình không cần quay đầu cũng biết đó là ai!
Ổn định cơ thể, thầm mắng hai chân của mình mới thế đã run lên rồi, Lưu Hinh Đình xấu hổ quay người: “Em rể”.
An Tuyển Hoàng lập tức đi bên cạnh Dạ Cô Tinh, ôm cô vào lòng, lúc đi ngang qua Lưu Hinh Đình, đôi mắt hơi trầm xuống, chỉ trong nháy mắt, cô đã cảm thấy tim gan phèo phổi đều muốn run lên!
Định cư lâu dài ở Mỹ, lại có địa vị tôn quý ở phố Wall, có liên quan đến gia tộc quyền quý cổ xưa nhà họ An, Lưu Hinh Đình vừa tôn kính vừa lo sợ, nếu không biết thân phận của An Tuyển Hoàng, cô còn có thể vững vàng mà đứng, thản nhiên đối phó, nhưng mấu chốt là cô rõ ràng biết sự tồn tại lớn mạnh của gia tộc họ An.
Uy hiếp đến từ An Tuyển Hoàng, cộng với thế lực lớn mạnh từ nhà họ An, chẳng trách cô có thái độ thất lễ như vậy!
Chính là nghĩ lại, nếu Nhất Nhất gả cho An Tuyển Hoàng, thì cô có thể đường đường chính chính kêu một tiếng “em rể”, mà An Tuyển Hoàng phải kêu mình một tiếng “chị”. Nghĩ lại cũng cảm thấy quá thoải mái!
Dạ Cô Tinh tất nhiên không biết suy nghĩ này của Lưu Hinh Đình, cô chỉ cảm thấy bản thân lo lắng hết lòng muốn tìm được những người đã mất tích, cũng không muốn bị người khác đùa giỡn!
Trước đây cô chưa từng xúc động như vậy, nước mắt cũng không chảy nhiều như thế, chỉ là bây giờ cô không kìm chế được cảm xúc, hầu như khóc xong, toàn bộ u buồn tích tụ trong lòng đều bay đi, nhưng nước mắt lại chảy mãi không ngừng được.
An Tuyển Hoàng vừa tức giận vừa đau lòng, tất nhiên anh không thể chịu được cảnh Dạ Cô Tinh khóc thành như vậy, với anh, một giọt nước mắt của cô nặng tựa ngàn cân, làm lòng anh nóng như lửa đốt!
Ánh mắt thâm trầm hướng về phía Lưu Hinh Đình, thoáng lộ ra ý đe dọa, giống như giây tiếp theo lập tức biến thành cơn lốc xoáy màu đen, hút người vào trong, không thấy ánh sáng, làm Lưu Hinh Đình run rẩy hoảng sợ.
Không phải cô ấy không đủ định lực, cũng không phải do tâm trí không kiên định, chỉ là ánh mắt của An Tuyển Hoàng quá khủng bố, như ánh mắt của dã thú sổng chuồng, hiện ra trong đêm tối dưới ánh trăng, lộ ra sắc bén như chờ chực tấn công!
“À…… Nhất Nhất, chị còn có việc đi trước, hôm khác lại đến……”
An Tuyển Hoàng nghe đến câu “hôm khác lại đến”, sắc mặt càng thêm thâm trầm.
“Ngoan, đừng khóc nữa……” Anh đưa tay lau đi nước mắt hai bên má cô, đôi mắt đong đầy dịu dàng, khó nén vẻ mềm mại.
Dạ Cô Tinh đã tốt hơn, dứt khoát trực tiếp ngã vào trong lồng ngực của anh, toàn bộ nước mắt nước mũi cọ vào quần áo trên người An Tuyển Hoàng.
Mà anh chỉ có thể lắc đầu, đành chịu.
Một lúc lâu sau, Dạ Cô Tinh mới ngừng khóc, trong lúc đó An Tuyển Hoàng chỉ yên lặng ôm cô, anh vốn là người không nói nhiều, càng thêm trầm mặc.
Dạ Cô Tinh nằm trong ngực anh ngẩng đầu lên, hai mắt sưng đỏ, mũi cũng đỏ bừng, lông mi dài nhòe nước mắt dính vào nhau, cặp mắt như bị nước rửa qua, lộ nét long lanh trong trẻo, rực sáng chói mắt.
“Khóc đã rồi?” Giọng anh nặng nề, không vui không buồn, trong mắt lại hiện lên vẻ đau lòng.
Dạ Cô Tinh nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu: “Chưa……” Nói xong, tiếp tục khóc lớn lên.
“……”
“Khóc xong chưa?”
Dạ Cô Tinh thút thít cái mũi: “Ah…… sắp xong rồi.” Dáng vẻ đáng thương, lại làm cho người thấy đau trong ngực.
Một giây sau, anh lại đột nhiên đưa tay, bế cô lên, Dạ Cô Tinh ngẩn người, theo bản năng đưa tay ôm chầm cổ anh, bên tai vang lên nhịp tim trầm ổn của anh, mặc dù cách lớp quần áo, nhưng Dạ Cô Tinh cũng có thể cảm nhận rõ.
“Anh định làm gì đó?” Cô mở to cặp mắt đỏ au, không chớp mắt nhìn anh.
“Đi ngủ.”
Nói xong, một chân đá văng cửa phòng ngủ, bế cô vào trong, rồi sau đó dùng chân đá cửa đóng lại.
Dạ Cô Tinh dường như đã khóc mệt, vẻ mặt rã rời, ánh mắt mệt mỏi, nhưng lại tùy ý nghe theo động tác của anh, ngoan ngoãn nhu thuận, giống con thỏ nhỏ vô hại.
Đặt cô xuống giường, anh đi nhanh vào phòng tắm, chỉ lát sau đã cầm ra một cái khăn trắng mang theo hơi ấm.
Dạ Cô Tinh nhìn anh, đôi mắt lộ vẻ lưu luyến, rồi chuyển thành tình yêu ôn nhu, giống như mặt hồ gợn sóng, nhộn nhạo dập dờn.
An Tuyển Hoàng nhẹ nhàng lau mặt cho cô, sau đó kéo màn cửa, điều chỉnh nhiệt độ phòng thích hợp, xốc chăn lên, cùng nằm xuống giường.
Hôn nhẹ lên trán cô, An Tuyển Hoàng nghiêng người một tay ôm cô vào trong ngực, ngửi được mùi thơm thanh nhã của hoa sơn trà chui vào chóp mũi, anh nhắm mắt: “Ngủ thôi.”
Dạ Cô Tinh trong mắt hiện lên lưỡng lự, thầm nghĩ người đàn ông này đột nhiên đổi tính rồi sao?
Nhưng không còn quá nhiều sức lực đẻ tìm tòi nghiên cứu, cô chậm rãi nhắm mắt lại, chìm vào mộng đẹp.
Nửa mê nửa tỉnh, Dạ Cô Tinh nhíu mi, bên tai giống như vang lên tiếng than nhẹ của anh, giống một sợi lông chim vuốt nhẹ qua trái tim, ngứa ngứa, làm người ta muốn đưa tay ra gạt ra.
Cảm giác ấm áp đột nhiên phủ lên vùng bụng, Dạ Cô Tinh khẽ ưm một tiếng, lại nặng nề ngủ.
Từ đầu tới đuôi, An Tuyển Hoàng thậm chí không hề hỏi vì sao cô khóc, bởi vì anh hiểu, hiểu trong lòng cô lẫn lộn, vừa tủi thân vừa hưng phấn, hiểu cô phấn khích nhưng lại dấu diếm sự bất đắc dĩ.
Thay vì nói cô khóc vì tủi thân, thì nói đúng hơn là cô vui quá nên mới khóc.
“Chúc mừng em, rốt cục cũng đã tìm được người thân……”
Dạ Cô Tinh tỉnh ngủ một lần, nhưng nghe được tiếng hô hấp của anh ngay bên tai, không hiểu sao lại cảm thấy rất an tâm, tiếp tục nhắm mắt.
Gần đây, cô vốn đã ham ngủ, nhưng dường như bây giờ càng ham ngủ hơn, có khi rõ ràng là ngồi trên sô pha xem TV, tỉnh lại đã thấy mình đang nằm trên giường.
Không biết là ngủ bao lâu, khi Dạ Cô Tinh tỉnh lại, ngoài cửa sổ mặt trời đã dần tối, mặt biển gợn sóng, cùng với tiếng sóng biển vỗ cuồn cuộn tạo nên một không gian yên ắng.
Bỗng dưng cô sửng sốt, Dạ Cô Tinh nhớ tới dáng vẻ khóc như mưa trước đó, bây giờ nghĩ đến, cô cũng không rõ vì sao lúc đó mình lại khóc?
Mờ mịt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, đôi mắt đen chớp chớp, lại chớp chớp, giống như nhớ tới cái gì, cả người cô chấn động.
Vừa vặn lúc này An Tuyển Hoàng đẩy cửa đi vào, rất nhanh đã phát hiện cô không thích hợp, anh nhanh chóng bước đến bên người cô.
Dạ Cô Tinh vịn phía sau thắt lưng, mạnh mẽ đứng lên, An Tuyển Hoàng vội vàng đưa tay đỡ cô, lại bị cô ngay lập tức túm tay kéo vào phòng làm việc.
An Tuyển Hoàng hung hăng nhíu mày, nhìn cô không chú ý đi đứng bất cẩn, anh cũng không dám quá mức cứng rắn, một người đàn ông to lớn, mà là bị một cô gái dễ như trở bàn tay kéo đi!
Nguyệt Vô Tình ngồi ở phòng khách, đang ngắm nghía quân cờ đen trắng bằng ngọc, ho nhẹ một tiếng, Minh Chiêu hé ra mặt lạnh nhìn không cảm xúc, chỉ là khóe miệng run rẩy đắc ý lợi hại, còn Minh Triệt thì phun bắn ra một ngụm nước từ trong miệng, vừa khéo lại phun ngay trên quân cờ yêu quý của Nguyệt Vô Tình.
Nguyệt Vô Tình giận dữ, lạnh lùng bắn ra một ánh mắt sắc sảo, đồng tử màu xanh xẹt qua một tia sáng, rất nhanh đã vụt mất, trở về bộ dáng không quan tâm, chỉ là không khí xung quanh Nguyệt Vô Tình lạnh đi, nhìn Minh Triệt hừ lạnh một tiếng, rồi phất tay áo bỏ đi.
Minh Triệt làm mặt quỷ, không phải chỉ lỡ phun lên mấy quân cờ thôi sao! Lau khô không phải là lại dùng được rồi sao? Làm gì mà phải bày cái mặt thúi đấy ra.
Bĩu môi, ngay thời điểm Nguyệt Vô Tình đi ngang qua trước mặt anh ta, con mắt Minh Triệt đảo một vòng, dần hiện ý nghĩ xảo trá, nhẹ nhàng bâng quơ duỗi chân ra.
Không thể không nói, Minh Triệt chọn rất đúng lúc, ngay khi Nguyệt Vô Tình đang sắp đặt chân xuống, nhanh như chớp lưu loát duỗi chân ra.
Với chút tài năng thấp kém ấy, dựa theo sự nhanh nhẹn của Nguyệt Vô Tình, rất nhanh đã phản ứng lại, nhưng có lẽ chân vẫn hạ xuống theo quán tính, không chênh không lệch, vị trí vừa vặn, một chân này hạ xuống, mặc dù không đến mức tổn thương xương cốt, nhưng bị thương da thịt vẫn là không thể tránh được.
Minh Triệt hiển nhiên cũng phát hiện vấn đề này, anh ta vốn là muốn trêu chọc Nguyệt Vô Tình một chút, ai kêu anh ta luôn cao ngạo, dáng vẻ lãnh đạm hững hờ?
Thần tiên nửa vời! Hứ!
Chỉ là Minh Triệt không phải thằng ngốc, chuyện ngu ngốc như giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm anh ra sẽ không làm! Tuy rằng anh ta rất muốn sửa trị một chút tên nhóc này, muốn nhìn thấy cảnh anh ta ngã sấp xuống, nhưng cũng không muốn làm bản thân bị thương! Nguyệt Vô Tình mà đạp xuống một phát này, cho dù không bị thương đến xương cốt, cũng sẽ tổn thương đến cơ bắp?
Nhưng hiển nhiên, dù anh ta muốn rụt chân lại cũng không còn kịp nữa rồi.
Mọi chuyện diễn ra chỉ trong chớp mắt, hai người đều không kịp phản ứng, Nguyệt Vô Tình nhíu mày, tránh giẫm thẳng chân, khó khăn lắm mới tránh được cái chân của Minh Triệt, nhưng hậu quả là, chính anh ta không giữ vững trọng tâm, mắt thấy sắp chật vật ngã xấp xuống đất rồi.
Minh Triệt cũng sửng sốt, gần như là phản ứng theo bản năng, anh ta đưa tay giữ lấy cánh tay Nguyệt Vô Tình, dùng sức kéo, dưới gương mặt như nuốt phải ruồi của Minh Chiêu, Nguyệt Vô Tình nhẹ nhàng đáp vào trong lòng ngực Minh Triệt.
Quay mặt qua, bốn mắt nhìn nhau, Minh Triệt liếc mắt một cái đã chìm vào cặp mắt màu xanh, giống như thấy biển lớn với vô vàn cơn sóng cuồn cuộn, bọt biển va vào nhau!
Nguyệt Vô Tình chỉ cảm thấy con tim ngứa ngáy, da đầu run lên.
Bàn tay của Minh Triệt còn nắm chặt cánh tay anh ta, chỗ cơ thể dán sát vào nhau dường như có một dòng diện yếu ớt chạy qua, Nguyệt Vô Tình nheo mắt, sau đó lại đưa mắt nhìn lên, như nước biển không sóng, gió êm sóng lặng.
Nguyệt Vô Tình đứng dậy, vẻ mặt bình thản, đảo mắt nhìn qua cánh tay đang bị nắm chặt, lạnh lùng mở miệng: “Buông ra.”
Minh Triệt lúc này mới phản ứng lại, giống như bị bỏng, anh ta vội vàng thu tay lại, ho nhẹ hai tiếng, che dấu vẻ xấu hổ trong mắt, chỉ là trên khuôn mặt tuyệt mỹ hiện ra hai vệt đỏ ửng, lại càng tôn thêm nét đẹp mang tính sát thương cao của anh, ướt át tươi đẹp như hoa đào.
“Khụ khụ…… à…… tôi, tôi là không cẩn thận!” Mặc dù nói rất hùng hồn, đúng lý hợp tình, nhưng ánh mắt lại né tránh, tựa như không được yên ổn.
Nguyệt Vô Tình từ chối cho ý kiến, lập tức xoay người, cất bước rời đi.
Minh Triệt chỉ thấy góc áo màu đỏ tươi dần biến mất ở góc, trong mắt hình như hiện lên vẻ phức tạp, ngay cả chính anh ta cũng không rõ, cảm giác kia đến cùng là loại cảm xúc gì.
Có lẽ, anh ta chỉ là muốn lột bỏ cái vẻ mặt hững hờ không gợn sóng không sợ hãi kia của Nguyệt Vô Tình mà thôi!
Đúng vậy! Chỉ thế thôi!
Minh Chiêu nhìn Minh Triệt, trên mặt chết lặng, không một biểu tình, xoay người, rời đi.
“Này! Chiêu Tử, anh có ý tứ gì, anh?” Minh Triệt ở phía sau kêu gào: “Cái tốt không học, lại học bộ mặt than kia của Nguyệt Vô Tình! Đồ vô lương tâm! Lúc nãy tôi còn cứu anh ta nữa đó!”
Minh Chiêu xoay người, nghiêm trang: “Tôi không cần học.”
“Cái gì?”
Tiếp tục cất bước, vứt người nào đó lại phía sau lưng, Minh Chiêu toàn thân cao thấp đều tỏa ra khí lạnh: “Tôi trời sinh đã vậy rồi.”
“……”
Lại nói đến An Tuyển Hoàng sau khi bị Dạ Cô Tinh túm vào phòng làm việc, giờ phút này đang im lặng đứng ở một bên, nhìn thấy trước mắt một đống hỗn độn dưới đất, huyệt Thái Dương nhịn không được giật giật.
Dạ Cô Tinh vừa vào phòng đã bắt đầu lục tung, không những làm bàn làm việc rối tinh lên, mà còn lục qua một lượt giá sách gọn gàng ở vách tường.
“Hoàng, sao em tìm không thấy? Rõ ràng em nhớ, em có xem qua rồi……”
An Tuyển Hoàng kiên nhẫn, cố giảm nhẹ giọng: “Em muốn tìm cái gì?”
“Sách, một cuốn sách……” Động tác trên tay cô không ngừng, lục ra một cuốn, phát hiện không phải cuốn mình muốn tìm, lại ném đi, rõ ràng là một người phụ nữ vác bụng bầu to, bên trái xem xem, bên phải quay quay, có chỗ nào giống phụ nữ mang thai bảy tháng đâu, thấy thế anh càng nóng lòng không thôi.
An Tuyển Hoàng muốn ngăn lại, lại bị cô đẩy ra, muốn nổi giận, nhưng lại không giận được.
Cuối cùng chỉ đành khẽ thở dài, đứng lên giúp cô tìm kiếm, cơ bản là anh không biết người phụ nữ của mình đến cùng muốn tìm cái gì, chỉ nói là một cuốn sách……
An Tuyển Hoàng cảm thấy việc đột nhập bắn súng khiêu khích vào sào huyệt của Mafia cũng không mệt giống như vậy.
Nhưng anh lại không có cách nào để từ chối, không thể nổi giận giận, tất cả sự quyết đoán, thủ đoạn sự mạnh mẽ, tôn nghiêm, khi đứng trước người phụ nữ này thì hoàn toàn mất hiệu lực, tựa như lửa gặp nước, rơi xuống cũng chỉ còn khói nhẹ bay lên.
Là số kiếp, cũng là mệnh, ai biết có hay không vui vẻ?
Rõ là nợ đào hoa!
An Tuyển Hoàng nghĩ, có lẽ kiếp trước thiếu cô quá nhiều, nên kiếp này, cam tâm tình nguyện, cúi đầu phục tùng.
“Aaaa!” Cô reo lên một tiếng: “Tìm được rồi!”
Đã thấy Dạ Cô Tinh đẩy cái bụng bự, khó khăn đứng dậy từ đống sách, trong tay đang cầm một cuốn sách, như bắt được vàng.
An Tuyển Hoàng đến gần, vừa thấy, trên trán cơ hồ có ba vệt đen dài —— Hướng dẫn trong thời kỳ mang thai.
Dạ Cô Tinh có chút thấp thỏm, ngẩn người, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng một cái, bàn tay nhanh chóng mở mục lục, sau đó đối chiếu hình ảnh với số trang tương ứng, mở ra xem nội dung của cuốn sách.
Nhìn trước nhìn sau, sắc mặt Dạ Cô Tinh đột nhiên thay đổi, sau đó chợt ngẩng đầu, đôi mắt trông mong nhìn An Tuyển Hoàng, ánh mắt kia, nói thế nào nhỉ…… chính là mềm mại như một vũng nước xuân, giống con nhỏ trắng lạc đường, dáng vẻ hoàn toàn không còn sự lạnh lùng quyết liệt nữa, An Tuyển Hoàng đều sắp tan chảy.
“Em……” Dạ Cô Tinh muốn nói lại thôi.
An Tuyển Hoàng trong mắt càng thêm ngờ vực: “Làm sao vậy?”
Môi mím môi, vẻ mặt muốn khóc: “Em…… em mắc chứng trầm cảm trước khi sinh rồi, phải làm sao bây giờ…… hu hu hu.”
“Cái gì?” An Tuyển Hoàng hoàn toàn đứng hình.
Dạ Cô Tinh chỉ vào trang sạc kia rồi đưa cho anh xem, An Tuyển Hoàng đọc lướt qua.
Theo nghiên cứu chỉ ra, có % phụ nữ có thai, ở cuối thai kì sẽ sinh ra tâm lý lo lắng, đó là chứng bệnh trầm cảm trước khi sinh.
Triệu chứng như sau: không thể tập trung chú ý, hay lo lắng, dễ giận, thường ngủ không tốt, rất dễ dàng mệt nhọc, hoặc liên tục thấy mệt mỏi, liên tục thèm ăn, món này món nọ hoặc là không hề muốn ăn, đối với cái gì cũng không cảm thấy hứng thú, luôn không có tinh thần, tâm trạng thường hay lên xuống thất thường, muốn khóc, cảm xúc cực kỳ phập phồng, buồn vui thất thường, thường xuyên nghĩ ngợi một vài chuyện lung tung.
An Tuyển Hoàng nhíu mày: “Anh không cảm thấy em mắc phải các triệu chứng đó.”
Dạ Cô Tinh vô cùng đau khổ chỉ vào đoạn trích trong sách “Luôn không có tinh thần, tâm trạng thường hay lên xuống thất thường, muốn khóc, cảm xúc cực kỳ phập phồng, buồn vui thất thường”.
Ý là, anh xem đi, giống em này.
Đồng tử của anh hơi co lại, Dạ Cô Tinh nuốt nước miếng, nhìn vào mắt anh, sâu trong ánh mắt có chút chột dạ.
“Hả?” Anh hỏi lại, âm cuối kéo dài có chứa sự ma mị không nói nên lời: “Vậy em cảm thấy, nên làm sao bây giờ.”
Dạ Cô Tinh lại chỉ một hàng chữ đậm nổi bật bên cạnh — chứng trầm cảm trước khi sinh là một chứng bệnh mới xuất hiện các năm gần đây, là một loại bệnh liên quan đến tâm lý trong thời kỳ mang thai, phụ nữ mang thai sinh ra sự số kỳ vọng không hợp lý hoặc mới mẻ đối với chồng, nhu cầu nội tâm không được thỏa mãn, đây là nguyên nhân gây ra các loại cảm xúc tiêu cực.
Ánh mắt từ trên trang sách dời đi, An Tuyển Hoàng cười đến ba phần nghiền ngẫm, bảy phần quyến rũ.
“Em mắc bệnh trầm cảm trước khi sinh.” Cô trịnh trọng nhấn mạng.
“Cho nên?” Anh cười, vẻ mặt sâu xa.
“Để tránh làm em sinh ra cảm xúc tiêu cực, làm nghiêm trọng bệnh tình, anh phải thỏa mãn tất cả những kỳ vọng mới và không hợp lý của em. Như vậy, bệnh của em mới có thể hết.”
“……”
Thế là sau đó, Dạ Cô Tinh bắt đầu đợt trị liệu “trầm cảm trước khi sinh” tuyệt vời của cô.
Đầu tiên, cô xuất ra chiêu mỹ nhân kế, thành công làm cho An Tuyển Hoàng đình công, đa số thời gian trong ngày đều ở biệt thự cùng cô, đáng thương cho Nguyệt Vô Tình và đám người Minh Chiêu bị xoay như con quay, cuối cùng lại mệt rã rời!
Lúc sau, Dạ Cô Tinh nhớ tới lần trước Cố Nam An có gợi ý cô chụp một bộ ảnh lúc mang thai, lại nhìn đến một người mẹ xinh đẹp đang khoác bộ voan mỏng trên trang bìa tạp chí mẹ và bé, Dạ Cô Tinh bước vào phòng ngủ đầy khí thế, nhìn cơ thể qua tấm gương, trừ bỏ cái bụng lớn, các bộ phận khác trên người lớn nhỏ vừa phải, cực kỳ cân xứng!
Cô cảm thấy ảnh chụp của mình nhất định sẽ còn đẹp hơn cáo ảnh bìa kia.
Vì vậy, cô cầm tạp chí tiến vào phòng sách, tuy rằng An Tuyển Hoàng đã đồng ý ở lại biệt thự cùng cô, nhưng có một số việc nhất định phải đợi anh giải quyết, thế là phòng sách tạm thời trở thành phòng làm việc của anh, Dạ Cô Tinh mắt nhắm mắt mở, rộng lượng cho qua, chỉ có điều, hiện tại, cô là lớn nhất, công việc chỉ là thứ yếu.
Lúc cô tiến vào phòng, An Tuyển Hoàng đang xem tin tức, vừa thấy cô vào, không nói hai lời lập tức tắt máy tính.
Anh vỗ vỗ đùi, ý bảo cô ngồi xuống: “Làm sao vậy?”
Dạ Cô Tinh cũng không khách sáo, một tay choàng qua cổ anh, một tay đưa tạp chí ra: “Em muốn chụp cái này.”
Mặt anh biến thành màu đen rồi lại den, đến cuối cùng thì đen như đít nồi luôn.