[Quyển 2] Bạn Gái Cũ Hắc Hoá Hằng Ngày

chương 135: vợ và chị vợ (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Răng rắc."

Cửa mở, lại bị người đàn ông trở tay khóa lại.

Trong phòng không bật đèn, bốn phía tăm tối. Cửa sổ đỏ bị mở ra một phần ba, bức rèm kiểu âu hai tầng tráng lệ chặn lại gió đêm ùa vào, mà ánh trăng lại xuyên qua gấm vóc lặng lẽ đến thăm.

Một bóng người cao lớn loạng choạng đi tới, có lẽ cánh tay đụng trúng ghế dựa, khẽ rên lên một tiếng.

Dưới mép giường là ánh trăng đan xen bóng tối, toả hương hoa bách hợp thơm ngát.

Chú rể híp mắt nhìn người trên giường.

Khăn trải giường cũng có màu đỏ tươi, chỉ vàng phác hoạ từng đoá hoa sen xinh đẹp thịnh thế. Cô dâu của hắn ngủ trên một mảnh hoa, sườn xám màu son khắc hoạ dáng người hấp dẫn lả lướt, sườn xám xẻ tà một đường uốn lượn đến đùi, lờ mờ thấy được phong cảnh mê người.

Thánh khiết xen lẫn dụ hoặc, hoàn hảo lạ thường.

Cô dâu loài người này, càng như là tế phẩm tuyệt mỹ dâng hiến cho thần linh.

Hắn chỉ cảm thấy ngọn lửa trong bụng nhanh chóng bùng lên, dưới sự thôi thúc của cồn, chúng cháy càng thêm dữ dội.

Trong chớp mắt, hơi thở của người đàn ông trở nên nặng nề, muốn cởi cúc áo ra, kết quả làm nửa buổi cũng chưa nhắm trúng.

"Roẹt ——"

Hắn dứt khoát giật luôn cúc áo, chúng lăn xuống khắp nơi, tựa như hạt châu rơi rụng trên nền đất, trong bóng đêm phát ra âm thanh thanh thúy.

Áo vest trắng bị người đàn ông ném đại lên ghế.

Hắn cong đầu gối, một chân đè lên giường.

Một bên giường vì trọng lượng của hắn mà sụp xuống rất sâu.

Cô dâu của thần lại không hề biết gì mà ngủ say, tóc dài đen nhánh xoã trên khăn giường phủ đầy hoa sen, hai má ửng đỏ, như quả mọng vừa chín, ngọt ngào đến mức làm người ta khó nén muốn cắn một miếng.

Một ly pha lê chân cao đặt dưới mép giường, mép ly mạ lên một dấu môi đỏ nhạt.

Đôi chân dài của người đàn ông tách ra, đầu gối quỳ xuống hai bên eo của cô gái.

Hắn vươn ngón tay, vén lên sợi tóc che khuất gương mặt, mắt kính gọng vàng được đặt bên gối đầu. Hắn khom lưng chậm rãi cúi xuống, thử gặm lấy cánh môi mềm mại kia.

Đây là một tín hiệu sắp tiến công.

"Ưm…"

Cô làm như vô thức rêи ɾỉ một tiếng, miệng nhỏ khẽ nhếch, để hắn dễ dàng tiến vào cổng thành.

"Uống rượu à…" Hắn lẩm bẩm một tiếng.

Tư vị ngọt ngào làm hắn không còn kiềm chế được nữa, động tác dần dần vội vàng.

Ánh trăng ngoài cửa sổ vẫn trắng tinh không tì vết.

Tối nay, chúng ta hãy vi phạm cấm kị hết đi.

Lâm Lang khẽ nhếch môi.

Người đàn ông ngẩng cổ hôn mạnh vào trán cô, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn ôm cô ngủ.

Mãi cho đến giờ sáng hôm sau.

"Ôi…"

Lâm Duy Tĩnh cử động cánh tay bị tê, phát hiện bị người khác gối lên. Trước giờ hắn chỉ ngủ một mình nên cảm thấy vô cùng kì diệu, nhưng cũng không phản cảm.

Lâm Duy Tĩnh cúi đầu, một gương mặt hồng hào nhỏ nhắn ánh vào mắt hắn. Giây tiếp theo, lực chú ý của hắn bị vết ứ xanh tím trên cổ, bả vai và ngực của cô gái cướp đi. Ngay sau đó gương mặt lập tức đỏ lừ.

Hắn nâng tay, thật cẩn thận vuốt ve trong chốc lát.

Lâm Duy Tĩnh cúi người nhẹ nhàng bế cô lên, định rửa sạch cơ thể cho cô.

"Thiếu Kiệt…"

Cô giống như chú mèo lười biếng, dịu ngoan dựa vào ngực hắn.

Lâm Duy Tĩnh sững người.

Cô mở bừng mắt.

Bốn mắt nhìn nhau, lặng ngắt như tờ.

"Em rể, sao lại là cậu?!"

Cô hét lên một tiếng, nhanh chóng thoát khỏi ngực hắn, kéo khăn trải giường hoảng loạn che lại cơ thể của mình, nhưng làm thế lại càng làm nổi bật thêm vết máu khô đỏ như hoa hồng trên đó.

"Không thể nào, sao lại như vậy được…"

Cô nhìn chằm chằm vào chỗ đó, đôi mắt toát lên sự sợ hãi vô bờ.

"Đúng rồi, đây nhất định là mơ." Lâm Lang thôi miên bản thân.

Giọng Lâm Duy Tĩnh hơi khàn, "Thành thật xin lỗi, tối hôm qua tôi…"

"Bang ——"

Một cái ly pha lê vỡ thành mấy mảnh bên chân hắn, có vài mảnh cọ qua mắt cá chân, để lại một vệt đỏ.

"Xéo!"

Cô vùi đầu vào đầu gối, sau chiếc cổ mảnh khảnh hiện lên màu sắc hồng nhạt, run bần bật như con thú mới sinh.

Người đàn ông nắm chặt nắm tay, không nói gì nữa, vào phòng tắm vội vàng dùng nước lạnh rửa mình, rồi lại vội vàng mặc vào bộ đồ treo trên tủ áo.

Đến khi hắn ra ngoài, đối phương vẫn còn cuộn tròn trên giường, chăn bị kéo nhăn nhúm.

Bất lực, kinh hoàng, sợ hãi.

"Thành thật xin lỗi, tối hôm qua tôi uống quá nhiều nên vào nhầm phòng, mới xảy ra chuyện như vậy." Lâm Duy Tĩnh cúi thấp đầu, lọn tóc còn nhỏ nước, thấm ướt lớp vải trên vai. Làn da của hắn trắng tinh, vì hằng năm chỉ ở trong phòng thí nghiệm không có ánh mặt trời, màu môi của hắn cũng cực kì nhợt nhạt, vừa rồi lại mới tắm nước lạnh, thoạt nhìn hắn còn 'suy yếu' hơn cả Lâm Lang.

Hắn là bác sĩ khoa não, cơ hồ mỗi ngày đều giao tiếp với tử thần, đối với chuyện sống chết cũng vô cùng hờ hững, dù đối mặt với những bệnh nhân tâm thần phân liệt hắn cũng sẽ không bị buộc đến nổi điên như các bác sĩ khác. Lâm Duy Tĩnh bình tĩnh lạ thường, thậm chí có lần còn bị nói là quái nhân hoặc là biếи ŧɦái, có khi hắn cũng cảm thấy bản thân quá mức máu lạnh.

Nhưng vào giờ phút này, hắn lại luống cuống.

Thấy cô sợ hãi, hắn cũng không biết làm sao.

Trong phòng lặng ngắt như tờ.

"Chuyện tới nước này, cậu xin lỗi còn có ích gì sao?"

Giọng nói rầu rĩ của cô từ trong chăn truyền ra, khàn khàn, vừa nghe liền biết cô vừa mới khóc.

Lâm Duy Tĩnh siết chặt nắm tay, hắn bỗng nhiên đi tới mép giường, thân hình cao lớn dần dần bao phủ cô. Nhưng mỗi một bước hắn đi, cơ thể đối phương càng run rẩy nhiều hơn.

Lâm Duy Tĩnh duỗi tay xốc chăn của cô lên.

Đối phương như bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nắm chặt góc chăn không bỏ, còn đánh hắn, móng tay được dọn chỉnh tề dưới trạng thái điên cuồng của chủ nhân cũng trở thành vũ khí sắc bén, cào mặt hắn đỏ hết cả lên.

"Cút ngay! Tên cầm thú nhà cậu, đừng đụng vào tôi!"

"Lâm Duy Tĩnh, cậu là tên khốn!" Lâm Duy Tĩnh cảm thấy mặt mình nóng ran, rất nhiều lần đều thiếu tí nữa bị chọc trúng tròng mắt. Hắn chỉ đành dùng sức ôm chặt đối phương, trói tay đối phương ra sau, hi vọng cô có thể 'bình tĩnh' lại.

Nhưng cô càng vùng vẫy dữ dội hơn.

Lâm Duy Tĩnh nhất thời không ổn định được cơ thể, trực tiếp đè lên cơ thể đối phương.

Mềm mại, ấm áp.

Tựa như tối hôm qua.

"Chị bình tĩnh một chút, tôi cũng không phải ——" hắn còn chưa nói xong đã đột nhiên im bặt.

Trước mặt là một bức tranh hoàn hảo.

Tóc cô xinh đẹp như sa tanh, che lấp băng cơ ngọc cốt. Trên mặt cô gái vốn nên là nét mặt giận dữ, lại bởi vì động tác này mà trở nên hoảng loạn, sợ hắn 'làm xằng làm bậy' như tối hôm qua.

Dù sao cô cũng chỉ là một cô gái yếu đuối tay trói gà còn không chặt, thân cao khó khăn lắm mới được m, ở trước mặt Lâm Duy Tĩnh nhỏ nhắn đến đáng thương, ngay cả sức để phản kháng cũng yếu ớt như mèo, bị hắn khống chế dễ dàng, hai tay bị trói chặt giơ cao lên đỉnh đầu.

Tư thế khuất nhục như vậy, người đẹp lại khóc lê hoa đái vũ, đặc biệt trên làn da như ngọc sứ kia có dấu vết do hắn gieo rắc, dù lí trí của Lâm Duy Tĩnh có mạnh mẽ biếи ŧɦái tới đâu, thấy cảnh tượng như vậy cũng khó tránh khỏi thất thần trong chốc lát.

"Xin lỗi, tôi không cố ý!" Hắn vội vàng quay mặt sang chỗ khác.

Đối phương quay đầu, yên lặng rơi nước mắt.

Cô không khóc thành tiếng, nhưng làm người ta càng thêm đau lòng, giống như cái móc câu nhỏ bị dính trong tim, vừa giật lên đã khiến mồi câu hoá thành mảnh nhỏ.

"Bụp."

Hắn cong hai chân, thẳng tắp quỳ gối trên nền đất.

"Thật sự xin lỗi, thật sự, thật sự xin lỗi." Hắn cúi đầu thật thấp, "Mọi chuyện đều là lỗi của tôi, tôi không biết phải làm gì mới có thể bù đắp cho chị."

"Vậy cậu đi chết đi."

Cô quay lưng về phía hắn, giọng điệu nặng nề.

Người đàn ông im lặng một lúc.

"Được." Hắn nói.

Người ngồi trên giường vẫn không nhúc nhích.

Người đàn ông lại mở cửa đi ra ngoài, người Đường gia còn chưa ai thức dậy. Rất nhanh hắn đã quay về, còn cầm theo một con dao gọt hoa quả sắc bén từ bàn trà trong phòng khách, vết dơ còn sót lại trên mặt dao hắn cũng lau chùi sạch sẽ, ánh kim chói loá phản xạ lên gương mặt của Lâm Duy Tĩnh.

"Chị muốn đích thân ra tay gϊếŧ tôi không?"

Lâm Lang không nói gì.

"Cũng phải, tôi là một tội đồ, không thể để tay chị ô uế được." Hắn cười tự giễu.

Ngón tay thon dài khẽ xoay tròn, tựa như đang cầm con dao phẫu thuật mà hắn yêu nhất, đặt mũi dao ngay ngực trái của mình, hơi đau đớn, "Bất kể thế nào, đều mong chị tha thứ cho tôi."

"Phụt ——"

Vũ khí sắc bén xuyên qua da thịt.

Mặt hắn trắng bệch, máu tươi vẩy ra hình thành đoá hoa diễm lệ.

"Cậu ——"

Đối phương quay đầu, khiếp sợ nhìn hắn.

Ngay cả chăn trên người đã trượt xuống cũng chưa cảm giác được.

Lâm Duy Tĩnh nhìn được rõ ràng hơn, ngực và đùi của cô đều là dấu vết bị thú dữ gặm qua, xanh xanh tím tím.

Ngón tay hắn đẩy chuôi dao, mặt không cảm xúc lại thọc sâu một phân.

Lâm Lang ngoài mặt hoảng loạn, trong lòng lại cười ——

Ngại ghê, nữ chủ à, chị lại cạy góc tường của em rồi.

Con mồi này, bây giờ là của chị.

"Cậu thật sự muốn chết hả?"

Mắt thấy muốn tiếp diễn thành án mạng, Lâm Lang vội vàng nhảy xuống giường, nắm lấy cánh tay đang cầm con dao gọt hoa quả của hắn. Lâm Duy Tĩnh sửng sốt, cô nhân cơ hội cướp hung khí về bên mình.

Cô nhìn bàn tay đầy máu của mình, lại không nhịn được hét một tiếng vứt con dao xuống.

"Em rể, cậu, cậu sao rồi? Có đau hay không? Đúng rồi, tôi phải đi lấy hòm thuốc…" Đối mặt với tình huống đột phát như vậy, viền mắt cô ửng đỏ, có vẻ tay chân luống cuống, nói xong định chạy tới phòng khách.

Ngón tay chỉ vừa chạm vào chốt cửa, eo đã bị người ôm lấy.

Máu trên ngực hắn thấm lên lưng cô, nóng rực.

"Trước tiên… mặc đồ đàng hoàng."

Hắn thấp giọng mà nói, ánh mắt thẫn thờ.

Ban đầu cô gái sửng sốt, sau đó gương mặt đỏ bừng. Nhìn từ góc độ của hắn, cổ cô dần dần bò lên màu ửng đỏ mê người. Da thịt trên tay nóng như vậy, Lâm Duy Tĩnh chợt lùi về sau một bước, che mũi lại.

Còn Lâm Lang tùy tiện lấy một bộ quần áo trong tủ mặc lên, đi đến phòng khách tìm hòm thuốc. Đến khi cô rời khỏi tầm mắt, thần kinh căng thẳng của người đàn ông mới dần lơi lỏng, vô lực dựa vào tường, trượt xuống.

Thật là chật vật, hắn nghĩ thầm.

Kỹ năng băng bó của Lâm Lang vô cùng điêu luyện, vì để phá vỡ bầu không khí bế tắc giữa hai người, Lâm Duy Tĩnh nhẹ giọng nói, "Nhìn cách băng bó của chị giống như đã được huấn luyện bài bản."

Lâm Lang lắc đầu, "Thiếu Kiệt vào năm nhất luôn thích đánh nhau, mỗi lần đều để bản thân mình đầy thương tích, bất tri bất giác tôi cũng học được…"

Sắc mặt người đàn ông trầm xuống, "Xin lỗi."

Cô cũng im lặng.

"Chuyện hôm nay tôi sẽ không nói với ai."

Lâm Duy Tĩnh hít sâu một hơi, nói rõ ràng rành mạch, "Vừa nãy tôi đi ra ngoài nhìn, mọi người chưa ai dậy cả, chị có thể đi ra ngoài phòng khách ngủ trước, người khác hỏi thì chị sẽ nói đã ngủ ở đó cả đêm chờ Thiếu Kiệt về. Tôi ở lại xử lí khăn trải giường và dao gọt hoa quả."

Tầm mắt hắn quét một vòng trên cổ cô, lục được một chiếc áo lông mỏng màu đỏ tươi từ trong tủ quần áo, "Mặc cái này đi, bây giờ trời lạnh, mặc vào người khác cũng sẽ không nghi ngờ. Lát nữa tôi đến bệnh viện lấy ít thuốc mỡ về cho chị dùng. Có điều mấy ngày này chị đừng để Thiếu Kiệt đến gần chị, miễn cho cậu ta nghi ngờ."

Người đàn ông tâm tư kín đáo này nháy mắt đã nghĩ kĩ cái cớ cho cô, "Nói bởi vì mấy ngày nay chị vì chuẩn bị cho hôn lễ mà làm việc rất vất vả, yêu cầu nghỉ ngơi. Sức khoẻ của chị vốn đã suy yếu, tôi tin rằng Từ Thiếu Kiệt cũng sẽ không gượng ép chị."

Lâm Duy Tĩnh muốn giấu trời qua biển, nhưng vận mệnh lại cố tình trêu đùa hắn.

Thời điểm hắn mở cửa cho Lâm Lang ra ngoài, vừa lúc cửa của căn phòng cách vách cũng mở ra.

Bốn đôi mắt giao nhau giữa không trung, tức khắc quỷ dị đến đáng sợ.

Chị gái và em rể, em gái và anh rể.

Nhìn đi, tổ hợp này hoàn mỹ biết bao nhiêu.

Suýt nữa Lâm Lang đã cười thành tiếng, trên mặt vẫn phải làm bộ giật mình, kinh hoàng đến cực điểm, trốn ra sau lưng Lâm Duy Tĩnh, vươn tay nhéo góc áo của hắn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio