Editor: Shmily
---------------------
Vị trưởng bối kia thở dài một hơi, "Đình Ngự, chúng ta làm vậy đều là vì tốt cho cháu..."
"Ở trước mặt nữ nhân của tôi phê phán chỉ trỏ, đây là muốn tốt cho tôi?"
Một câu đổ miệng lưỡi thế gian, trong lúc nhất thời, toàn bộ đại sảnh đều lâm vào một mảnh tĩnh mịch.
Lão gia tử lẳng lặng uống trà, đại khái là qua nửa phút mới nặng nề buông chén trà xuống.
Những người này đúng là coi ông già rồi cho nên không thể làm chủ đúng không!
"Đình Ngự yêu ai, kết hôn với ai thì đó là chuyện của thằng bé, các ngươi một người hai người thao thao bất tuyệt cái gì?"
Có người còn muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại bị người bên cạnh giữ lại. Lúc này mới bỏ qua.
Bầu không khí nhất thời trở nên áp lực, Hạ Thập Thất nhăn mi, đột nhiên có chút đau lòng cho Tịch Đình Ngự.
Những người này sống trong hào môn, vì thượng vị, vì quyền lợi mà không từ bất cứ thủ đoạn nào, lục đục nội bộ với nhau.
Lão gia tử nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, cân nhắc một chút rồi nói: "Ta cảm thấy Thập Thất rất hợp với Đình Ngự. Chuyện này các người đồng ý cũng được, không đồng ý cũng chẳng sao, đó cũng không phải chuyện mà các người có thể quyết định!"
Đây không phải là lần đầu tiên lão gia tử bảo vệ Tịch Đình Ngự, thế nhưng Tịch Lãng lại không thể nuốt trôi khẩu khí này, vì thế liền đứng dậy.
Hắn càng tức giận thì sẽ càng tỏ ra bình tĩnh, trên mặt vẫn là nụ cười nho nhã như cũ.
"Các vị nghe ta nói một chút. Kỳ thật Hạ nhị tiểu thư cũng không tệ như trong tưởng tượng của mọi người, ngược lại, cô ấy là một cô gái rất tốt, tâm địa thiện lương, hơn nữa lại vô cùng hiểu chuyện. Cô ấy và anh họ ở bên nhau lâu như vậy rồi mà chưa lần nào chọc phiền toái cho anh họ cả. Cho nên nếu cô ấy kết hôn với anh họ, cũng không phải là chuyện gì xấu."
Tịch Đình Ngự nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tịch Lãng một cái, cũng không nói gì.
Hạ Thập Thất nhíu mày, nhìn về phía Tịch Lãng, không nghĩ tới hắn sẽ nói ra những lời này.
Bỗng nhiên cảm thấy lòng bàn tay có chút đau, cô liền quay qua nhìn Tịch Đình Ngự.
Đang êm đang đẹp, véo cô làm gì hả!
Tịch Đình Ngự nhìn thẳng vào mắt cô, ý vị cảnh cáo vô cùng rõ ràng: Em dám nhìn người đàn ông khác, tôi liền véo em.
Hạ Thập Thất chỉ muốn dùng lại từ của Đường Đậu Đậu: Ấu trĩ!
Lão gia tử đối với những câu phụ họa của Tịch Lãng đã tập mãi thành quen, ngược lại lại dò hỏi Tịch Thiên Hùng, "Con cảm thấy Lãng nhi nói có đúng không?"
Tịch Thiên Hùng bị điểm danh đành phải cười trả lời: "Ba, Lãng nhi còn trẻ, kinh nghiệm thực tiễn trong xã hội còn chưa hiểu hết. Thằng bé thường xuyên gặp mặt những người trẻ tuổi, nông nổi cho nên cái lý của thằng bé sợ là có chút lệch lạc. Con nghĩ..." Tịch Thiên Hùng chuyển một cái: "Với danh dự của Tịch gia chúng ta ở Dạ Thành, tuy rằng nhân phẩm của Hạ nhị tiểu thư không tệ, thế nhưng dù sao cũng còn kém xa. Về sau Đình Ngự muốn thừa kế sự nghiệp của Tịch gia chúng ta thì Hạ nhị tiểu thư cũng không phải là một lựa chọn tốt."
Tịch Thiên Hùng nói rất có đạo lý, đám trưởng bối đều tỏ vẻ hài lòng, bao gồm cả Tịch Tấn Thành vẫn luôn xụ mặt không nói gì.
Ngay cả Hạ Thập Thất cũng đều có chút bội phục Tịch Thiên Hùng. Nếu không phải hiểu rõ con người của hắn thì chỉ sợ là cũng bị hắn lừa rồi.
Người Tịch gia, quả nhiên ai cũng đều là nhân vật lợi hại.
"Ông nội, kỳ thật chú hai nói rất đúng. Là cháu không xứng với đại thúc, bởi vì nhà cháu không có tiền."
Hạ Thập Thất đột nhiên mở miệng, cô nhíu mày, ngữ khí nhu nhược khiến người nghe sinh lòng thương tiếc.
Tịch Đình Ngự không nhịn được cong môi, nữ nhân này thật đúng là không chịu ngồi yên, lúc nào cũng phải góp chút sức mới chịu được.
Hắn duỗi tay đem Hạ Thập Thất ôm vào trong ngực, rất phối hợp mở miệng: "Nói linh tinh cái gì, ông nội vô cùng thích em."
"Không sai, ta rất thích nha đầu này, cho dù không xứng với Đình Ngự thì thế nào? Vợ của ta cũng là người xuất thân bần hàn, nhưng bà ấy lại là trợ thủ đắc lực nhất của ta. Môn đăng hộ đối, chỉ là cái cớ để người không có năng lực lấy làm lý do mà thôi!"