Editor: Shmily
---------------------
Sau yến hội của tổ trạch Tịch gia thì mấy ngày sau đó vẫn luôn sóng êm biển lặng.
Hạ Thập Thất cũng không có lập tức nhập học ngay, cũng không nói cho người nhà mình biết chuyện mình muốn đi học, vẫn trước sau như cũ mỗi ngày tới sòng bạc quản lí.
Thẳng tới năm ngày sau, Tịch Tấn Thành phái người tới truyền lời, nói đã tìm cho cô một cái trường tốt, là Nhị Trung.
Còn nói rằng đã an bài hết mọi chuyện cho cô, bao gồm cả học phí, phí sinh hoạt, cùng với các chi phí phụ còn lại, ông ta đều đã đóng hết.
Hạ Thập Thất chỉ muốn nói, chẳng lẽ cô còn không trả nổi mấy ngàn đồng tiền học phí này sao?
Vì thế, cô liền để Vu Mạnh đưa tiền trở về, theo lời cậu ta kể lại thì lúc đó sắc mặt của Tịch Tấn Thành rất khó coi.
Hạ Thập Thất cảm thấy rất sảng khoái, liền nhắn một tin báo chuyện cho Tịch Đình Ngự.
[Đại thúc, tôi đã thành công làm cho đại thúc công của anh tức tới nội thương luôn rồi.]
Vào thời gian này, Tịch Đình Ngự đang nằm nghỉ ngơi ở trong phòng, hắn lười nhác dựa vào trên sofa hút thuốc, nhìn thấy điện thoại trên mặt bàn sáng lên, hắn liền duỗi tay ra cầm lấy.
Nhìn tin nhắn Hạ Thập Thất gửi tới, môi mỏng hắn nhẹ cong lên, trong mắt đều là nhu hòa.
Hắn nhắn lại một câu: [Em lại làm gì?]
Hạ Thập Thất: [Ông ấy tới trường đăng ký học cho tôi, còn nộp cả học phí nữa. Tôi cảm thấy thật là mất mặt cho nên bảo người trả tiền về cho ông ấy.]
Tịch Đình Ngự: [Sau đó thì sao?]
Hạ Thập Thất: [Sau đó tôi còn bảo người của mình thuận tiện nói vài câu chọc tức ông ấy.]
Tịch Đình Ngự: ...
.............
Gần tới giờ tan học, trong trường học bao phủ một cỗ bầu không khí nóng nảy, những học sinh đang ngồi trên ghế đứa nào cũng nhấp nhổm không yên, ngay cả Đường Đậu Đậu cũng không ngoại lệ.
Cũng không biết tại sao gần đây trường học sửa lại nội quy, trước đây quản giáo rất nghiêm, thế nhưng bây giờ lại thả lỏng đi rất nhiều.
Học sinh nguyện ý ở trọ thì có thể tiếp tục ở trọ, ai không muốn ở trọ thì sau khi tan học đều có thể về nhà.
Cho nên thời điểm tan học tới, bọn học sinh đều cảm thấy rất hưng phấn, lại cảm thấy dày vò.
Trong phòng học của lớp khối , các bạn học mới vừa dọn sách vở vào cặp liền có một người phụ nữ mặc quần áo công sở đi vào.
Tóc cô ấy buộc gọn ra sau, trên mặt còn đeo một cặp kính đen, ánh mắt sắc bén nhìn quét qua một vòng trong phòng học, những thanh âm rì rầm nói nhỏ tức khắc liền biến mất không còn lại một chút.
Người phụ nữ này chính là chủ nhiệm của lớp , Triệu Tú, nhậm chức đã năm, phong cách làm việc luôn là sấm rền gió cuốn, được bọn học sinh đặt cho biệt danh là "đại ma đầu".
Triệu Tú đứng trên bục giảng, đem bài thi trong tay đặt mạnh xuống bàn, "Bộp" một tiếng, toàn bộ học sinh trong lớp đều hoảng sợ, đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía cô, động tác trong tay cũng dừng lại.
"Thành tích thi cuối kỳ đã có." Triệu Tú không đổi sắc nói, ánh mắt sắc bén nhìn một lượt đám học sinh, "Có một số bạn vẫn rất có bản lĩnh, luôn ngồi ổn định ở vị trí đếm ngược từ dưới lên, cũng chưa từng thấy xê dịch đi tý nào."
Tuy không điểm danh nói họ, thế nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ người mà bà cô này đang nói là ai. Có một số người còn trùm áo lên đầu, làm bộ như không nghe thấy.
Mày Triệu Tú nhíu lại, theo ánh mắt của đám học sinh nhìn qua liền chú ý tới Đường Đậu Đậu đang làm việc riêng.
Cô ho vài tiếng rồi nói tiếp: "Bất quá lần này vẫn có một bạn học đột phá vươn lên, điều đó chứng minh, mỗi ngày cố gắng học thêm một chút thì nhất định sẽ thành công. Hy vọng các em đều sẽ học tập theo bạn học này!"
Lúc này Đường Đậu Đậu mới ngẩng đầu lên nhìn Triệu Tú, thấy cô còn đang nhìn mình cười, cô nhóc chợt cảm thấy phía sau lưng nổi lên từng đợt lạnh lẽo.
Đại ma đầu sao lại nhìn mình cười ôn nhu như vậy...
Đang nghĩ ngợi thì Triệu Tú liền đề cao âm lượng: "Người đứng thứ nhất toàn khối lần này, chính là bạn học Đường Đậu Đậu!"
"Hả?" Đường Đậu Đậu không thể tin mà trợn to hai mắt.