Đối diện với ánh mắt của Nam Nhiễm.
Túc Bạch lại nhàn nhạt nói: "Không sợ bản tôn gϊếŧ nàng?"
Nam Nhiễm lui về sau một bước, muốn cẩn thận đánh giá cả người hắn từ trên xuống dưới một lượt nhưng cô vừa mới động đậy đã bị hắn kéo lại.
Nam Nhiễm nghe Túc Bạch hỏi mình như thế, có chút hoang mang, bộ dáng giống như từ trước đến nay chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
"Chàng muốn gϊếŧ ta?"
Dạ minh châu muốn gϊếŧ cô?
Cô thật sự chưa từng nghĩ tới loại chuyện này.
Nửa ngày sau, Nam Nhiễm duỗi tay, ôm chặt Túc Bạch, hờ hững trả lời: "Nếu chàng chấp nhận chôn cùng với ta, ta sẽ miễn cưỡng đồng ý."
Đối với cô, chết chung một chỗ với dạ minh châu, không phải là chuyện quá khó chấp nhận.
Bên này, Túc Bạch vừa nghe thấy hai từ chôn cùng, đột nhiên cảm thấy có chút mới mẻ.
Dựa vào cách nàng nói chuyện có thể thấy đây không phải do nhất thời kích động phát ngôn bừa bãi mà sau khi suy nghĩ cẩn thận mới bình đạm trả lời câu hỏi của hắn.
Sống đến từng tuổi này, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nghe được cách nói bá đạo như thế, cũng là lần đầu tiên gặp được một nữ nhân kì lạ như nàng.
Không những có thể dễ dàng hấp dẫn sự chú ý của hắn mà hương thơm thoang thoảng trên người nàng cũng vô cùng câu nhân.
Trong đêm khuya thanh vắng, đám người kia sau khi nhận biết được thực lực của Túc Bạch đã sớm chạy trốn từ lâu, cũng có thể là đi tìm người lợi hại hơn tới đối phó Túc Bạch.
Lúc này, Đồ Khả Tình đuổi tới.
Nàng đỡ tường, thở hồng hộc, vừa lau mồ hôi trên trán, vừa hỏi:"Ân công, ngài không sao chứ?"
Không biết trước đó nàng đã làm gì mà giọng nói có hơi trầm thấp.
Vừa nói, vừa đi tới gần Nam Nhiễm.
Đương nhiên Đồ Khả Tình cũng nhìn thấy Túc Bạch, cũng biết bản thân không phải đối thủ của nam nhân mặc hắc y, cả người toát ra hơi thở cường đại này.
Đồ Khả Tình một bên cười, một bên gật đầu với Túc Bạch.
Sau đó, bước chân dừng lại ở vị trí cách hắn khoảng một mét, không có ý định tới gần thêm.
Nàng vẫy tay với Nam Nhiễm, nhân tiện giơ túi tiền căn phồng trong tay mình lên.
"Ân công, cái này cho ngài."
Nam Nhiễm đi về phía Đồ Khả Tình.
Dưới ánh trăng, bóng của cô kéo dài trên mặt đất.
Nam Nhiễm mới đến gần, Đồ Khả Tình liền nhét túi tiền căng phồng trong tay mình vào tay Nam Nhiễm, vội vàng giải thích: "Ân công, bên trong túi tiền là lá vàng."
Vừa nói, Đồ Khả Tình vừa lắc lắc túi tiền bên hông mình.
Bên trong cũng căn phồng.
Rồi tiện tay đưa hết trái cây mình lấy được ở thanh lâu cho Nam Nhiễm.
Hình như ân công rất thích ăn trái cây.
Chỉ thấy, Nam Nhiễm không chút khách khí cầm lấy túi tiền và trái cây Đồ Khả Tình đưa.
Tiếng cắn trái cây vang lên vọng cả ngõ nhỏ.
Túc Bạch đứng từ xa nhìn.
Tuy có thể nghe thấy hai người đang nói chuyện gì nhưng vì Nam Nhiễm đang quay lưng lại với hắn nên Túc Bạch không thể nhìn thấy biểu tình trên mặt cô.
Chỉ biết Nam Nhiễm đang nói chuyện gì đó với một nam tử xa lạ, còn ở đó lôi lôi kéo kéo trông rất thân thiết.
Đồ Khả Tình đang trò chuyện vui vẻ quên trời quên đất với ân công nhưng khi ánh mắt vô tình đối diện với cái nhìn của người nam nhân mặc hắc y ở đằng xa, cả người lập tức căng cứng.
Không biết có phải bởi vì Cô Tô Khuynh hay không mà nàng luôn muốn giữ khoảng cách với mấy người nam nhân lạnh lùng giống hắn.
Cái vị trước mắt này... sao nàng cứ cảm thấy ánh mắt của hắn mỗi khi nhìn nàng đều như đang nhìn một xác chết nhỉ?
Đồ Khả Tình vội vàng nói: "Ân công, ta đến khách điếm chờ ngài."
Nói xong, Đồ Khả Tình lại do dự: "Ân công, đêm nay ngài có muốn ngủ chung với ta nữa không?"
Ân công có một sở thích vô cùng kỳ quái, luôn một vừa hai phải bắt nàng bọc thảm nằm trên giường, chờ ân công ngủ.
Ban đầu, nàng còn tưởng ân công sợ bóng tối, không dám ngủ một mình.
Kết quả, khi nàng nằm lên giường thì ân công lại không hề chạm vào nàng, cũng không nói lời nào, thậm chí còn lấy đồ ngăn cách giữa hai người bọn họ rồi cứ như thế lẳng lặng nhìn nàng.
Một lát sau ân công mới chịu nhắm mắt ngủ.
Đối với cái loại sở thích này, bởi vì người này là ân công của bản thân nên Đồ Khả Tình mới miễn cưỡng chấp nhận, nếu là người khác nàng sớm đã đánh cho tên kia một trận nhớ đời.