"Để tiêu trừ sát khí, đoạn tà ám, bọn họ bắt ta chịu vạn roi cổ tiên."
Thời gian hành hình kéo dài tận ba năm mới kết thúc.
Cẩn thận ngẫm lại, khi đó ngoài trừ đau ra cô cũng không có cảm giác nào khác.
À, còn rất nhớ mẫu thân.
Bị nhốt ba năm.
Vì quá nhớ mẫu thân nên cô đã chạy trốn ra ngoài.
Nhưng hành động chạy trốn của cô đã gây kinh động tới đám người Minh giới đó.
Bởi vì cô vừa chạy khỏi địa lao, minh thạch đã tìm tới chỗ cô.
Thời điểm tìm được mẫu thân, bà ấy đã rất bất ngờ, cũng rất đau lòng.
Lúc đó cả người cô đều chi chít vết roi, sớm đã không còn hình dáng của một con người.
Mẫu thân ôm chặt cô vào lòng, khóc lớn.
Vừa khóc vừa gọi: "Hài nhi của ta."
Cô cũng không muốn làm mẫu thân khóc.
Chỉ vì quá nhớ bà ấy nên mới trốn ra ngoài.
Vốn định lau sạch máu trên người mình nhưng người của cô lại không có chỗ nào lành lặn, chỗ nào cũng có vết thương, không lớn thì nhỏ, không sâu thì nông.
Cô chỉ có thể đứng im một chỗ, chờ mẫu thân khóc xong....
Còn những chuyện xảy ra sau đó, Nam Nhiễm cũng không nhớ lắm.
Hình như có rất nhiều đại gia tộc chạy tới.
Nói cô sinh ra đã là ác ma, cho dù có trái tim hay không cũng là ác ma.
Nói muốn gϊếŧ cô, nghiền xương thành tro, báo thù rửa hận cho những người đã bị minh thạch hại chết.
Người tới rất đông.
Biển người tấp nập, mênh mông cuồn cuộn không thấy điểm kết.
Mẫu thân ôm chặt lấy cô.
Khi bị bức đến đường cùng, bà ấy đã nói nguyện dùng tính mạng của bản thân để an ủi vong hồn đã chết.
Sau đó.
Mẫu thân tự sát, bà ấy dùng hồn phách của mình hiến tế cho minh thạch, bảo hộ hồn phách của Nam Nhiễm mãi không tiêu vong.
Thế có nghĩa là gì?
Chính là Minh Hậu của Minh giới đã chấp nhận trả một cái giá lớn, hi sinh hồn phách của mình để bảo vệ Nam Nhiễm, cho dù có bị gϊếŧ bao nhiêu lần, hồn phách của cô cũng vĩnh viết bất diện, vĩnh viễn có thể hồi sinh lại lần nữa.
Khi mẫu thân chết trước mặt cô.
Khi cô chỉ có thể trơ mắt nhìn bà ấy biến mất.
Lần đầu tiên, Nam Nhiễm biết tư vị của thù hận là gì.
Cô hận tất cả mọi người có mặt lúc đó.
Nam Nhiễm nắm chặt minh thạch trong tay, dùng sức mạnh của nó khiến đám người đó tan thành mây khói, đi theo bồi mẫu thân của cô.
Sau đó, cô ngất xỉu.
Đợi đến khi tỉnh lại, bản thân đã ở trong địa lao.
Không những bị nhốt còn bị hạ chú nguyền rủa.
Thời gian dần trôi, hiện tại đã là vạn năm sau.
Túc Bạch nghe Nam Nhiễm kể chuyện, không hề có ý định tiếp lời, chỉ lặng lặng cắt một miếng sườn heo khác đưa tới trước mặt cô.
"Nướng chín rồi."
Nam Nhiễm ngửi mùi thơm của thịt, duỗi tay cầm lấy miếng sường heo kia, cắn một cái rồi chép chép miệng.
Quả nhiên, bất luận là thứ gì, chỉ cần nướng lên đều ăn rất ngon.
Đối với chuyện trong quá khứ, cô gần như đã quên hoàn toàn.
Âm thanh gặm sườn heo vang lên liên hồi.
Dưới ánh trăng, Nam Nhiễm mải mê ăn thịt nướng.
Tiểu hắc cầu ở bên cạnh bắt đầu quay vòng quanh người Nam Nhiễm.
Vừa rồi nó thực sự rất lợi hại.
Vì sao chủ nhân lại không khen ngợi nó?
Chẳng lẽ vì không nhìn thấy nó?
Tiểu hắc cầu lung lay thân mình trước mặt Nam Nhiễm, ý đồ tìm kiếm sự chú ý của chủ nhân.
Có lẽ do thấy nó quá phiền phức nên một giây sau nó đã bị Nam Nhiễm chộp lấy, ném ra xa, rồi tiếp tục gặm miếng sườn heo trong tay mình.
Lúc này, Túc Bạch bỗng nhiên đạm bạc nói một câu: "Tại sao lại thích bản tôn?"
Nam Nhiễm ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn.
Túc Bạch cứng người.
Cánh tay đang bóp vai cho cô cũng dùng sức hơn, bóp hai cái.
"Có biết cái gì là thích không?" Vừa nói, vừa nâng mắt nhìn Nam Nhiễm, đợi cô cho hắn một đáp án.
Nam Nhiễm: "Vì chàng biết phát sáng, cho nên ta thích."
Túc Bạch nghe câu trả lời của Nam Nhiễm, trầm mặc một lúc lâu, mới hỏi tiếp: "Chỉ có thế?"
Nam Nhiễm cắn một miếng thịt, nhìn hắn: "Còn lành lạnh, rất thích."