Cho nên Đồ Khả Tình mới bị nhiều nữ đệ tử đuổi gϊếŧ như thế.
Còn ngày hôm nay.
Nàng ta đã tôn sùng cái người tên Cô Tô Khuynh lâu như vậy.
Nàng ta thật sự không muốn làm hắn thất vọng.
Vì thế nàng ta mới sửa lời khai, muốn nói ra chân tướng sự việc.
Tông chủ Ngô Tiên Tông, cả người toát lên khí chất quý công tử, tay cầm quạt xếp, mỉm cười nhẹ: "Nếu đã thu tiền của người khác thì Đồ Khả Tình cũng có thể không phải Yêu Vương. Nhưng tùy tiện bôi nhọ người khác thì có khác gì đám ma tu kia?"
Dứt lời, hắn ta giơ quạt xếp trong tay lên, đánh một chưởng về phía nữ đệ tử kia, muốn gϊếŧ chết nữ đệ tử kia trước mặt tất cả mọi người.
Lúc này, Cô Tô Khuynh đột nhiên ra tay, dùng sáo trúc cản lại đợt công kích kia.
Hắn nhàn nhạt nói: "Tông chủ gấp chuyện gì, cứ tìm người tới đây hỏi một chút sau đó quyết định cũng không muộn."
Lời này của hắn vừa ra, rất xa đã nghe được có người hét lên: "Hàm Linh Phi ở đây!"
Tất cả đệ tử Thanh Sơn phái đều đồng loạt nhất trí chừa ra một lối đi nhỏ để lộ Hàm Linh Phi đang ẩn nấp trong đám người.
Hàm Linh Phi mặc một thân y phục màu xanh lá, khác với quần áo của đệ tử nội môn.
Nàng ta từng bước đi tới, nhìn qua trông rất có quy củ.
Nàng ta vừa cúi đầu hành lễ, lục lạc buộc ở mắt cá chân liền va chạm vào nhau phát ra tiếng động nhỏ.
[đinh linh đinh linh.]
Giọng nói dễ nghe của nàng ta truyền đến: [Hồi các vị chưởng môn, đệ tử chưa từng gặp qua người này. Huống chi, một nữ đệ tử nội môn được mọi người tôn kính làm sao có thể nghe một kẻ hèn ngoại môn như đệ tử?"
Chỉ bằng hai ba câu nói nàng ta đã đem mọi tội lỗi của mình đẩy lên người khác.
Hàm Linh Phi nở nụ cười nhẹ, ngẩng đầu nhìn về phía tông chủ Ngô Tiên Tông, trong ánh mắt mang theo vẻ vũ mị và câu nhân.
Không biết tông chủ của Ngô Tiên Tông nghĩ tới cái gì mà sắc mặt cũng trở nên thâm thúy.
Nửa ngày sau, khóe môi hắn ta khẽ cong, một bộ ôn tồn lễ độ.
"Có lý."
Lúc này, bốn vị chưởng môn còn lại cũng đồng lòng nói giúp cho Hàm Linh Phi.
"Vậy xem ra có lẽ nhân chứng này đang cố ý bôi nhọ người khác?"
"Sợ rằng đã bị Yêu Vương mê hoặc."
"Người khác không thể nhưng Yêu Vương có thể."
"Nếu như thế thì không thể lưu nhân chứng này lại, càng không thể tha cho Yêu Vương."
Vài người lời qua tiếng lại tiếp tục đổ hết mọi tội lỗi lên người Đồ Khả Tình.
Cô Tô Khuynh liếc mắt nhìn thoáng qua năm vị chưởng môn trước mặt, chậm rãi lên tiếng: "Đây là lần đầu tiên ta thấy năm vị chưởng môn đồng tâm hiệp lực giúp đỡ một nữ tử ngoại môn đến thế. Nhìn qua còn tưởng giữa các vị có giao dịch không chính đáng gì đó."
Ánh mắt của tông chủ Ngô Tiên Tông hiện lên tia sắc bén: "Đừng tưởng ngươi có thiên phú dị bẩm thì có thể tùy ý vu oan người khác. Chuyện gì cũng cần phải có chứng cứ."
Tông chủ Ngô Tiên Tông vốn chỉ định làm cho Cô Tô Khuynh phải ngậm miệng nào ngờ lại thấy hắn gật đầu nhẹ.
"Được." Dứt lời Cô Tô Khuynh liền ném thứ đang cầm trong tay lên trời.
Tức khắc, vô số pháo hoa nổ tung trong không trung.
Giữa muôn vàn pháo hoa hiện lên mấy cảnh tượng huyền ảo, khung cảnh nào cũng có, từ rừng cây cho đến suối nước, ngay cả cảnh trên giường cũng hiện rõ mồn một.
Nhân vật chính trong ảo ảnh là một nữ tử với giọng nói kiều mị, trên người không mặc y phục để lộ vóc dáng hoàn mỹ.
Mỗi một khung cảnh qua đi sẽ xuất hiện một nam tử khác nhau đang cùng nàng thực hiện việc mắc cỡ không thể miêu tả.
Đột nhiên có một đệ tử hô lớn: "Đây không phải là Hàm Linh Phi sao? Mấy nam nhân đó..."
Vừa mới nói xong, lại có người nói tiếp: "Đây không phải tông chủ của Ngô Tiên Tông sao? Trách không được lại luôn nói đỡ giúp nàng."
"Còn có tông chủ của Thiên Sơn Kiếm phái."
"Đây nữa! Vẫn còn mấy người nữa! Mấy người này không phải mấy vị chưởng môn của năm đại tông phái sao?"
Cho dù chỉ là hình ảnh không có âm thanh nhưng cũng đủ để mọi người bất ngờ.
...
Quyển đã hoàn thành.
Quyển sẽ lên được up lên trong tối nay. Mọi người theo dõi nick của tui để đọc nhé!