Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Thấy Cố Hoài được dỗ, không có ý tức giận, Kỳ Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm, cô buồn bã nói: "Nhắc mới nhớ, sau khi anh rời thôn, em còn buồn rất lâu! Khi đó anh ở thôn Đào Nguyên không dài, em cũng không hỏi tên thật của anh mà chỉ gọi anh là tiểu đồ đệ. Có điều, em có cho anh phương thức liên lạc, nhưng anh lại chưa từng liên hệ với em..."
Cố Hoài nhẹ nhàng véo ngón tay cô, trầm mặc thật lâu mới đáp: "Không khí của thôn Đào Nguyên quả thật thích hợp để dưỡng bệnh, hơn nữa ngày nào cũng theo chân em huấn luyện, sức khỏe của anh tốt lên rất nhiều, dị ứng cũng giảm bớt, cho nên không thể không rời đi để tiếp tục việc học.
Xin lỗi... Anh không phải cố ý không liên lạc với em, vô số lần anh nhịn không được muốn gọi cho em, muốn trở về nơi này, muốn lại lần nữa nhìn thấy em. Nhớ nhung từ ngày này qua ngày nọ, anh cũng dần nhận ra, tình cảm anh dành cho em đã không chỉ là thích.
Tuy nội tâm tự ti đã được chiến thắng, nhưng đứng trước mặt cô gái mình thích sẽ bị phóng đại vô hạn. Anh sợ một ngày nào đó anh lại biến thành dáng vẻ đáng sợ như trước kia. Anh không dám gặp em, việc duy nhất anh có thể làm là nỗ lực hơn nữa. Nếu cố gắng hơn nữa, có lẽ anh sẽ sáng hơn một chút. Càng chói mắt hơn một chút, em sẽ dễ dàng nhìn thấy anh giữa muôn vàn vì sao..."
Kỳ Nguyệt không ngờ nguyên nhân Cố Hoài không liên hệ với cô sẽ là thế này.
Càng không thể tưởng tượng một người ưu tú như vậy, nội tâm cũng sẽ có lúc nhút nhát đến thế.
Cô không biết anh ôm tâm tình thế nào khi khơi lại những chuyện năm xưa, lại lần nữa vạch trần vết sẹo của mình.
Lúc này, cô lại nghe Cố Hoài nói tiếp: "Lại lần nữa cùng em quen biết, anh rất sợ em nhớ đến chuyện cũ, nhớ đến bộ dạng xấu xí nhất của anh, nhưng khi biết em đã quên mất, anh lại không khỏi cảm thấy mất mát.
Anh vốn định nếu em không nhận ra anh, vậy cả đời sẽ không nói cho em bí mật này, anh hi vọng trong lòng em, anh mãi mãi là dáng vẻ tốt đẹp nhất.
Nhưng em lại đột nhiên cầu hôn anh, em nhiệt tình như vậy, thẳng thắn như vậy, khi nhìn lại bản thân hèn nhát, cho nên... anh quyết định nói cho em, không muốn giấu em chuyện gì nữa..."
Kỳ Nguyệt vừa cảm động vừa thấy bất đắc dĩ: "Ai cũng có bí mật riêng, cho dù anh không nói cho em cũng không sao. Mấu chốt là, anh không chỉ thần thánh hóa em, mà còn tự coi nhẹ mình là sao?"
Kỳ Nguyệt dừng một chút, nghiêm túc nhìn Cố Hoài: "Còn nhớ vấn đề anh từng hỏi em không? Anh hỏi em nếu có một ngày anh không còn đẹp nữa, có phải sẽ sắc phai tình nhạt không, anh nhớ lúc ấy em trả lời thế nào không?
Lúc ấy em trả lời rằng đó là những kẻ lấy sắc nhìn người, anh không phải chỉ có nhan sắc, mà còn lương thiện, thông minh, tài hoa, tài mạo song toàn, nội ngoại kiêm tu, trừ bắn súng ra, em không thấy anh không biết gì nữa, cho nên anh hoàn toàn không cần lo lắng chuyện này..."
Nói xong, Kỳ Nguyệt cười khẽ: "Bây giờ em muốn xóa câu trừ bắn súng ra nữa. Anh rất hoàn hảo, biết chưa! Đúng rồi, sau khi rời thôn anh có học thêm bắn súng sao? Em nhớ từng hỏi anh, không phải anh bảo là không có hứng thú với bắn súng à? Ai dè lại lợi hại như vậy, kỉ lục bắn súng còn bị anh phá vỡ!"
Thần sắc Cố Hoài có chút không được tự nhiên, lông mi anh nhẹ nhàng run rẩy, do dự một lát mới đáp: "Về sau có học. Bởi vì, em thích."
Kỳ Nguyệt sửng sốt: "Vì em?"
Cố Hoài nhìn thẳng vào mắt cô: "Tuy không dám liên hệ với em, nhưng anh vẫn luôn chú ý tới em, theo dõi tất cả các trận thi đấu của em, cũng biết chuyện em từ bỏ súng. Em không thể thực hiện giấc mơ của mình, nên anh muốn giúp em thực hiện. Nơi em không thể tỏa sáng, anh muốn tỏa sáng vì em..."
Kỳ Nguyệt không ngờ trong lúc cô bị những người thân nhất bỏ rơi, trong lúc cô rơi xuống bụi bặm, trên thế giới này, lại có một người mang theo giấc mộng bị chôn vùi của cô, một mình yên lặng cố gắng.
So với cố ý bắn trượt bia còn sớm hơn, so với lúc gặp nhau ở ruộng khoai tây còn sớm hơn, thậm chí còn sớm hơn rất rất nhiều, người kia đã từng bước, từng bước nỗ lực chạy về phía ánh trăng của mình...
【 Hoàn 】
...
Lời của Quẫn Quẫn Hữu Yêu: Cảm ơn các bảo bối đã chờ đợi và ủng hộ, Tiểu Nguyệt Lượng đã kết thúc rồi! Tung bông tung bông!