*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung bằng hình ảnh
Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Nữ sinh bày hàng đáp: "Bởi vì trái mùa tiêu thụ, nên mới bán rẻ thế đó! Ngày thường cậu tuyệt đối không mua được với giá thấp vậy đâu!"
Kỳ Nguyệt cầm một cuộn len lên: "Thật ra không sao cả, chờ tớ dệt xong, chắc đã đến mùa đông rồi."
Tống Thu Thu nhìn cô: "Cậu cũng tự biết lượng sức đấy, lấy tay nghề thủ công của cậu, đến mùa đông năm sau cũng không phải không thể!"
"Len này bán thế nào?" Bên cạnh truyền đến giọng nói trầm ấm của Cố Hoài.
"Hưu thần!" Nghe Cố Hoài mở miệng, nữ sinh kích động, "Len này... len này rất rẻ! Hiện tại đang bán phá giá! Len này được làm bằng lông cừu nguyên chất, chỉ có chín đồng một cuộn!"
"Dệt một cái khăn quàng cổ cần bao nhiêu cuộn?" Cố Hoài lại hỏi.
Nữ sinh lập tức đáp: "Khăn quàng cổ cho nam cần tám cuộn, của nữ thì sáu cuộn là đủ rồi!"
Cố Hoài chọn một cuộn len màu đỏ, sau đó nhìn Kỳ Nguyệt: "Thích màu đỏ không?"
Kỳ Nguyệt gật đầu theo bản năng: "Hả? Thích..."
Nhận được câu trả lời, Cố Hoài nhìn về phía nữ sinh nọ: "Cho tôi sáu cuộn màu đỏ đi."
Sáu cuộn len màu đỏ?
Kỳ Nguyệt vội nói: "Khụ, đại thần... không cần mua đâu! Nếu đan cho cậu thì tớ có thể thử, còn nếu đan cho mình thì tớ không muốn phí công đâu."
Cố Hoài bật cười: "Cậu không cần đan, tớ đan cho cậu."
Kỳ Nguyệt ngây người: "Hả...? Cậu... cậu đan cho tớ?"
Cố Hoài gật đầu: "Ừ, tớ từng thấy mẹ đan len vài lần, còn chút ấn tượng, không khó lắm."
Kỳ Nguyệt: "..."
Việc này... hình như không liên quan tới việc có khó hay không?
Cố Hoài muốn dệt khăn quàng cổ cho cô á???
Nhìn biểu cảm khó tin của cô, khóe môi Cố Hoài hơi cong lên: "Yên tâm, chắc sẽ không khiến cậu chờ đến mùa đông năm sau đâu."
Kỳ Nguyệt bị sặc một trận: "Tớ không có ý này, tớ nói là... cậu thật sự muốn đan khăn len cho tớ sao? Việc này... hình như không được ổn cho lắm?"
Cố Hoài: "Sao lại không ổn?"
Kỳ Nguyệt gãi gãi đầu: "Bởi vì tớ thấy hình như người khác đều là con gái đan khăn len tặng bạn trai..."
Cố Hoài nhìn cô chăm chú: "Ở chỗ tớ không có người khác đều, chỉ có tớ muốn làm vì cậu."
Kỳ Nguyệt: "..."
Con ngươi Cố Hoài thoáng hiện ý cười, khiến tim của Kỳ Nguyệt đập mạnh như thể vừa chinh phục đỉnh Everest.
Nữ sinh bày hàng gói hàng mà âm thầm khóc ròng. Má ơi! Đây là kiểu bạn trai thần tiên gì vậy!
Đây vẫn là lão đại cao lãnh không dính khói bụi trần gian trong lòng bọn họ sao?
Không ngờ lão đại yêu đương lại vậy nha!
Cùng cảm xúc với nữ sinh bán hàng không ai khác chính là bốn bạn nhỏ của Phân Đội Ăn Dưa.
Giang Lãng: "Mau tốt nghiệp đi! Cuộc sống thế này tôi sống quá đủ rồi!"
Lăng Phong: "Hai bọn họ mở lò sát sinh! Một ngày phải giết tám trăm con chó* mới đủ đúng không!"
(*) Chó/cẩu (cẩu độc thân): Người độc thân bên Trung được cư dân mạng gọi là chó.
Giang Lãng kéo Cố Hoài sang một bên, tận tình khuyên nhủ: "Lão Cố! Cậu tỉnh táo đi! Yêu đương không thể như cậu đâu! Cậu như vậy sẽ bị ăn sạch không còn miếng nào luôn đấy!"
Lăng Phong phụ họa: "Đúng thế đúng thế! Sao cậu lại mất não như thế, cậu mà thế về sau sẽ bị hố đi đào rau dại đến chết đấy!"
Tống Thu Thu với Tô Tiểu Đường liếc nhau, trên trán hiện vài vạch đen, đoạn đối thoại đó sao quen thế nhỉ, hình như giống với lời hai cô khuyên Nguyệt bảo.
Được rồi...
Vào lúc này, hai người họ đã không còn lo cho Kỳ Nguyệt nữa, ngược lại muốn theo chân Giang Lãng với Lăng Phong khuyên nhủ Cố Hoài.
...
Lời của Quẫn Quẫn Hữu Yêu: Cuối cùng đã viết đến bìa khăn quàng cổ màu đỏ, là Cố Hoài đích thân dệt cho Nguyệt bảo nha ~
Ảnh bìa khăn quàng cổ màu đỏ: