Tổ Bạch Văn Văn Tô Hòa và tổ Sở Nặc Bạch Ngưng Tuyết cuối cùng cũng buộc xong bè để sang sông.
Đường Quả đứng ở bờ sông, nhìn gương mặt tái nhợt của Bạch Văn Văn không chớp mắt. Dáng vẻ hứng thú bừng bừng ấy khiến Bạch Văn Văn xém chút tăng xông.
Tô Hòa nhìn sâu vào trong mắt Đường Quả, đối diện với flycam tươi cười rồi nắm tay Bạch Văn Văn đi tìm chỗ dựng lều.
Lương Triều đang dựng lều ở chỗ khác, cũng dựng cả lều cho Đường Quả.
Trong suy nghĩ của anh, Đường Quả là ân nhân cứu mạng, anh phải quan tâm đến cô.
Đường Quả ăn hết một túi đồ ăn vặt, đứng lên.
Người trước màn hình thấy cô đi đến chỗ cái vali, rồi lấy cái gì đó bên trong ra.
"Thoạt nhìn giống như cái xẻng."
"Một cái xẻng nhỏ."
"Chị ấy định làm gì vậy?"
Sau khi Lương Triều dựng lều xong, anh thấy Đường Quả đang đào hố. Anh đi đến bên rìa hố, "Em đào hố để làm gì?"
"Chứa nước thôi." Đường Quả vẫn đào không ngừng nghỉ, "Chúng ta không thể không tắm, đúng không?"
Lương Triều kì quái, "Đây chỉ có bùn thôi, cho nước vào chẳng mấy mà đục hết." Anh tuy thích vận động mạnh nhưng không có nghĩa là anh đã từng tham gia huấn luyện sinh tồn nơi hoang dã.
Đừng nói đến Lương Triều, những người khác cũng y đúc anh, không hề có kiến thức gì về sinh tồn nơi hoang dã cả.
Cũng vì vậy mới có gameshow "Minh tinh đi vào rừng rậm" này.
"Chỉ là đun ít nước sôi thôi." Đường Quả không thèm để ý mà nói, "Em có mang theo vòi hoa sen."
Người xem: "Nghe thấy gì hông mọi người ơi?"
"Hình như chị ta mang cả vòi hoa sen đi."
"Chỗ nào sao tui không thấy gì hết dị?"
"Tôi đoán lại là công nghệ đen."
"Lầu trên nói đúng, tôi cũng cảm thấy đây là công nghệ đen."
"Có chút mong chờ."
Tổ khác cũng biết là Đường Quả đào hố nhưng cũng không chú ý lắm.
Nhân viên của tổ tiết mục khác họ, bọn họ đã mang hết đồ dùng sinh hoạt vào, không cần phải lo gì cả.
"Lương Triều, anh đi nhóm lửa đi."
Lương Triều tuy khó hiểu nhưng vẫn nghe theo, đi nhóm lửa.
Chờ đào ra được một cái hố vừa lòng, Đường Quả đi ra bờ sông.
Bọn họ cứ nghĩ là cô đi dẫn nước, nhưng hóa ra cô đi nhặt đá.
Người xem: "Ồ tôi biết này. cô ấy muốn nung đá lên rồi thả vào trong hố để đun nước sôi."
"Hôm nay không nắng, nếu không thì chỉ cần dẫn nước vào luôn là được, để dưới nắng khoảng một ngày nước sẽ nóng lên."
Người hay đi sinh tồn nơi hoang dã không xa lạ gì cái này, nhưng một nữ diễn viên mà biết được đúng là khiến cho người ta cảm thấy kinh ngạc.
Bất tri bất giác, người xem có vài phần tò mò về Đường Quả, mưa đạn ném đá ít đi thấy rõ.
Lương Triều nhóm lửa xong, nghe lời Đường Quả, lấy chỗ đá cô nhặt cho vào nung.
Cô lại quay lại đến chỗ cái vali. Dưới ánh mắt kinh ngạc của người xem, cô lấy ra một cái ống dài.
Không sai! Là ống nước.
", bà cố nội tôi cũng không đỡ được, chị ăn gì tôi cúng? Mang cả ống dẫn nước đi."
"Ha ha ha, Đường Đường chuẩn bị đầy đủ hết rồi."
"Nữ thần của em có khác."
"Tuy tôi là antifan của cô ta nhưng mà tôi không thể không phục, cô ta biết dự tính trước, ít nhất cũng không phải loại không có đầu óc."
"Là quá thông minh rồi, mọi người xem các tổ khác có ai mang xẻng với ống nước đi không?"
Đường Quả đi từ từ đến bờ sông, ném một đầu ống xuống rồi đưa đầu kia cho Lương Triều, "Hút nước để anh làm đi, công việc hủy hoại hình tượng thế này không đến lượt tôi làm."
Người xem:
"Ha ha ha ha... Hợp lí."