"Nhưng tôi muốn thống nhất đế quốc Zombie, việc gì phải đi theo anh?"
Đây là câu trả lời của Đường Quả, anh kinh ngạc đến đơ người tại chỗ. Cô nói cái gì? Cô muốn thống nhất đế quốc Zombie?
"Tương lai đàn ông nào bổn vương chả có, chờ đế quốc Zombie thành lập xong thì tuyển chồng các kiểu, tùy ý chọn lựa, tại sao phải chờ anh thích tôi?"
Nói xong, Đường Quả bỏ Thời Thừa lại mà đi.
"Sếp ơi?"
Tay chân mà Thời Thừa thu được đến tìm anh, anh vẫn còn hóa đá nhìn chỗ cô ngồi. Hình như cô có hơi khác so với trong trí nhớ.
"Sếp ơi, đồ ăn chỗ này hình như bị lấy đi hết rồi."
Tay chân nhìn thấy sắc mặt Thời Thừa không quá tốt, "Hay là chúng ta đi chỗ khác đi."
"Ờ." Thời Thừa gật đầu, nắm chặt tay lại, mắt sắc bén, "Phải mau chóng phát triển căn cứ Lạc Nhật."
Cô ấy không đi cùng anh, vậy thì cứ phát triển thế lực trước. Chờ đến khi Nghiêm Nghị giao cô ra, anh chỉ cần mang cô đi là được.
Nghĩ vậy, Thời Thừa nhếch miệng lên cười, cũng đâu nhất thiết phải thuyết phục cô đâu. Về sau cô bị Nghiêm Nghị tổn thương, cô sẽ hết hi vọng với Nghiêm Nghị.
Tâm lý thoải mái hơn, Thời Thừa cảm giác như mình đã phát hiện ra mục tiêu trọng sinh của mình.
Đám tay chân không hiểu, vừa rồi sếp còn bật mode mặt ủ mày chau, tự dưng lại chuyển sang mode trời xanh mây trắng, lại còn tích cực muốn phát triển thế lực.
Thôi kệ đi, dù sao cũng là chuyện tốt.
Đường Quả đi đến căn cứ số bảy, bên người cô chỉ có zombie cấp bốn kia.
Cô dự định trước khi vào căn cứ thì nuôi zombie này lên đến cấp năm, Zombie cấp năm có ý thức của người bình thường, chỉ là vẻ ngoài vẫn không giống người thường.
Nhưng zombie này coi như sạch sẽ, đổi một bộ trang phục khác là nhìn không ra.
Đương nhiên, không mang vào căn cứ được.
Mà cô thì vào căn cứ là không vấn đề.
Ngô Sở là zombie cấp bảy. Lên cấp bảy, có khả năng khôi phục ý thức và ngoại hình của người bình thường.
Có được một Ngô Sở là vì cô dùng hết tinh hạch cao cấp mình có, nên zombie này cô không thể cho nó thăng lên cấp bảy được.
"Mạnh Chính, chờ ta vào căn cứ xong, mi không thể đi theo. Nghe lời ta, đi tìm Ngô Sở, theo anh ta làm việc."
Mạnh Chính đã thăng cấp lên cấp năm, ngay khi khôi phục ký ức, anh ta đã nhớ rõ người phụ nữ trước mặt này.
Từ đáy lòng, anh ta xưng cô là vương theo bản năng, thực chất anh ta cũng không hiểu vì sao.
Anh ta là zombie, sau này chỉ vì vương mà sống, trong lòng chỉ có kính nể và trung thành, không hề có ý đi khinh nhờn cô.
Đường Quả cũng phát hiện ra, cứ zombie khôi phục ý thức là trung thành với cô. Cái xưng hô "Vương" này cô không hề dạy bọn họ, bọn họ sau khi thức tỉnh cứ xưng hô như vậy.
Cô hơi hiểu một chút vì sao thân thể này có thể tái sinh. Zombie vương trời sinh, còn thống lĩnh tất cả zombie.
Biết được cái này, cô mừng cực kì.
"Vậy mi cứ chờ ngoài căn cứ, zombie nghe lời thì dùng, không mặc kệ."
Cô đâu có tốt đến mức muốn giúp đám kia tẩy sạch zombie để cho bọn họ yên bình.
Không trải qua mạt thế tàn khốc làm sao mà hiểu được, sau này đất về tay đế quốc Zombie chứ.
Cứ thế, Đường Quả để Mạnh Chính ở lại bên ngoài căn cứ số . Còn cô sau tầng tầng lớp lớp kiểm tra, vào căn cứ.
Cô điền là người thường, bị phân đến khu bình thường.