Nghe được câu đó, Đường Quả ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Thiệu Thanh, vẻ mặt kinh ngạc cùng hoảng loạn. Thiệu Thanh liếc cô một cái, cô quay sang nhìn chằm chằm Nghiêm nghị, dường như đang muốn xác định cái gì.
Nghiêm Nghị lạnh nhạt nhìn cô, "Có quen biết."
"Vị hôn thê cũ."
Dường như nhớ ra gì đó, gã bổ sung thêm một câu, đưa Đường Quả về không phải để cho cô hưởng phúc.
Ánh mắt của Thiệu Thanh lẫn các thành viên khác cũng thay đổi ngay lập tức. Vốn dĩ không có chán ghét gì Đường Quả, giờ ai cũng không vui.
Bọn họ biết, lần trước sếp họ thức tỉnh dị năng bị vị hôn thê vứt bỏ. Nếu Nhan Niệm không đi qua đúng lúc đó, không chừng sếp họ đã mất mạng.
Người phụ nữ này thực sự quá vô liêm sỉ, còn có mặt mũi tìm đến tận cửa thế này.
"Thiệu Thanh, xếp chỗ cho cô ta đi."
"Dù gì cũng đã từng là vị hôn thê, anh đây không thể để cô ta chết đói, không lại bị người khác chê cười."
Thái độ của Nghiêm Nghị khiến Thiệu Thanh tỉnh lại, "Sếp cứ yên tâm, em sẽ không để cô ta đói chết."
"Đúng rồi, mạt thế không nuôi người rảnh rỗi." Nghiêm Nghị nhìn Đường Quả, cong môi lên, "Cô không thức tỉnh dị năng lại muốn sống sót ở đây thì nghe Thiệu Thanh sắp xếp làm việc đi."
"A Nghị..." Vẻ mặt Đường Quả đau khổ, nội tâm chửi đt mẹ mày, "Anh... Vị hôn thê cũ là sao?"
Nghiêm Nghị không hiểu được vì sao cô lại biết diễn như thế, đến tận lúc này vẫn còn diễn.
Gã không có kiên nhẫn, đầu lại hiện lên một gương mặt khác. Thần thái gã dịu đi, nhưng khi nhìn gương mặt của Đường Quả, vẫn lạnh nhạt vô cùng.
Gã âm u nói, "Có thể nhận cô là tôi nể tình cảm ngày trước, đừng có không biết tốt xấu. Theo lý mà nói, cô vứt bỏ tôi ngày đó cũng là chuyện thường, ai mà chẳng sợ chứ."
Buồn cười là ngày trước yêu cô như vậy, còn muốn cô yên bình ở mạt thế, vậy mà cô lại vứt bỏ gã.
Vì cô mà gã hiểu được thói đời, phân biết được đen trắng.
Cùng là phụ nữ, sao cô với Nhan Niệm khác xa một trời một vực vậy chứ.
Một người vứt bỏ gã, một người khác không màng nguy hiểm mà mang gã đi.
"A Nghị, anh hiểu lầm rồi. Lúc ấy anh sốt cao, em thật sự đi tiệm thuốc lấy thuốc, vì lấy thuốc mà còn..." Còn bị zombie cắn. Cô im bặt lại, hiện giờ người người chán ghét zombie, nếu cô lộ ra sẽ bị đuổi đi.
Nghiêm Nghị cười ha hả, "Được rồi Đường Quả, quan hệ của chúng ta đến đây là dừng được rồi. Cô cứ ở đây, nghe theo sắp xếp của Thiệu Thanh. Ít nhất là, không có ai vì gương mặt của cô mà đến tranh đoạt cô."
"Đương nhiên, cô muốn sinh hoạt vô ưu vô lo thì cứ việc, tôi không cản. Bên ngoài có rất nhiều dị năng giả mạnh, chỉ vào ngoại hình của cô cũng đủ để bọn họ không thể từ chối cô."
Đường Quả lui về sau một bước, vẻ mặt đau lòng, không rõ vì sao Nghiêm Nghị lại như thế.
Nghiêm Nghị đi lên trên tầng, không muốn nói thêm gì với cô.
Edit: Phong Nguyệt
Beta: Jin Yin
Đăng trên wa==ttpad _phongnguyetnguyet_
Đường Quả cũng thở phào nhẹ nhõm. Diễn cái loại yêu đậm sâu mất não này thực sự có hơi nhàm chán. Cô còn phải diễn một thời gian, tăng ấn tượng cho Nghiêm Nghị, tương lai khiến gã khắc sâu trong lòng.
Tổn thương người khác trước giờ không phải là tổn thương thể xác, mà là hướng ngực cắm dao, cắm càng sâu thì càng đau, đến cảnh giới cuối cùng là đau đến không muốn sống, hận không thể tự tay xé nát từng khối trên người mình.
"Đây là chỗ của cô."
Thiệu Thanh chỉ một gian phòng nhỏ hẻo lánh trên tầng. Chỗ này vốn là để hàng hóa nhưng phòng quá nhỏ, ngay cả một cái giường cũng không đặt vào trong được.