"Sếp, sao anh lại giao Đường Quả ra?" Thiệu Thanh trừng mắt hét, "Anh có biết hậu quả không? Cô ấy sẽ bị giải phẫu nghiên cứu."
"Nghiêm Nghị, anh quá đáng rồi đấy." Con ngươi của Tần Giai Nhân cũng là lửa giận, "Tôi nhìn lầm anh."
Những ai đã từng là thành viên tiểu đội Dương Quang cười lạnh trong lòng. Hóa ra hôm nay Nghiêm Nghị muốn cho họ đi làm nhiệm vụ là sợ họ ngăn gã, không cho gã giao Đường Quả ra.
Tần Giai Nhân gỡ huy chương ra, ném vào mặt Nghiêm Nghị. "Từ bây giờ trở đi, tôi không còn là người của căn cứ Dương Quang nữa."
"Cô định đi đâu?" Nghiêm Nghị hỏi.
Tần Giai Nhân cười lạnh, "Đi tìm Đường Quả, tôi sẽ không trơ mắt để cô ấy đi chết."
Thiệu Thanh thất thần, bối rối. Anh ta không quyết đoán được như Tần Giai Nhân. Thật sự lúc trước anh ta nhằm vào Đường Quả như vậy cũng một phần là vì Nhan Niệm.
Anh ta yêu thầm Nhan Niệm, nhưng Nhan Niệm không thích anh ta, chỉ thích Nghiêm Nghị, anh ta lựa chọn chúc phúc và bảo vệ.
Hiện tại, anh ta đột nhiên có hơi hoang mang, có đánh chết anh ta cũng không nghĩ rằng lão đại sẽ để Đường Quả thay thế Nhan Niệm đến căn cứ Lạc Nhật. Căn cứ kia có rất nhiều nhà sinh vật học thiên tài, tại mạt thế không có nhân quyền này, rất dễ bị mổ ra nghiên cứu.
"Sếp, đón Đường Quả về được không? Cô ấy sẽ chết."
"Đã giao ra, không thể về." Nghiêm Nghị lạnh như băng, vì một Đường Quả mà khai chiến, không đáng.
Thiệu Thanh đột nhiên cười lớn, thất tha thất thểu chạy ra ngoài, tiện tay vứt luôn huy chương xuống dưới đất tạo nên một tiếng vang thanh thúy khiến tâm trạng mọi người rơi xuống đáy. Anh ta rất thất vọng, Đường Quả làm nhiều chuyện sai không?
Không, không có.
Điểm lầm lỗi duy nhất của cô ấy là Nhan Niệm.
Căn cứ này có thể mạnh như vậy, quan hệ với cô không rời.
Sếp vì sao lại không suy nghĩ đến đó, chỉ vì Nhan Niệm mà giao cô ra, thật sự quá vô tình.
Tần Giai Nhân nói đúng, anh ta không có mặt mũi nào để sống tiếp trong cái căn cứ này. Anh ta phải đi cứu Đường Quả, đưa cô về.
"Cô Đường, cô có đói không?"
"Có muốn ăn gì không?"
"Xe đi hơi nhanh, cô thấy có xóc không?"
"Cái thuốc ức chế dị năng tạm thời chỉ chốc nữa sẽ hết tác dụng, cô không cần lo." Nguyên Bình cười lấy lòng, "May mắn là tôi đã từng gặp cô. Sếp tôi nói, nhìn thấy cô rồi, không cần biết có điều kiện gì, chỉ cần cô muốn là phải đưa cô về."
Thật ra sếp bảo anh ta đi đón cô Đường, nhưng mà cái này không thể nói thẳng ra.
"Không đói, không ăn, không xóc."
Đường Quả bình thản, hoàn toàn không có vẻ đau thương gì cả, khiến Nguyên Bình kỳ quái cực kì.
"Sếp của các anh là Thời Thừa à?"
"Đúng, đúng. Là Thời Thừa."
"À há..." Đường Quả cười nhẹ, "Sao anh ấy không tới?"
"À ờm..." Nguyên Bình gãi đầu, "Sếp bận lắm." Không phải sợ bại lộ thì sẽ phiền phức à?
Đường Quả cong khóe miệng, nhướn mày lên, "Sếp các anh thích tôi?"
"Phải." Nguyên Bình không phủ nhận, "Sếp cực kì thích cô, còn chuẩn bị sẵn phòng cho cô." Ách... lỡ mồm nói hơi nhiều.
Tâm tình của Đường Quả tốt lên, "Tôi thực dụng lắm đấy. Tôi đã từng là con gái nhà giàu, không có phòng hài lòng là không được."
Nguyên Bình há hốc mồm, ý gì?
"Chuẩn bị váy cho tôi không?"
Đường Quả chỉ bộ quần áo thể thao trên người, "Tôi rất thích đồ đẹp, váy càng đẹp, càng sang càng tốt."
"..."
____
Editor: Hôm nay tuyển đá, mị lại đăng trước, lỡ tí đi bão lại quên
Vẫn chap (again)