Editor: Phong Nguyệt
Chỉ đăng trên truyenwiki.com _phongnguyetnguyet_
Ả không tin, sau khi biết được mình ăn phải trứng thần thú, Đường Quả vẫn sẽ bình tĩnh như thế.
Quả nhiên, sau khi ả nói trong, hang động yên tĩnh lại. Dạ Diễm kinh hoàng nhìn quả trứng chín đã bị xẻ ra, tâm tình phức tạp.
Trứng thần thú?
Đấy là trứng thần thú?
Thế mà bị nướng ăn.
Đường Hoan cứ tưởng Đường Quả sẽ hối hận, nhưng Đường Quả chỉ ngây ngốc một hồi liền khôi phục bình thường, còn ăn tiếp.
Đã thế còn ăn từ tốn hơn, còn có vẻ thỏa mãn nữa.
"Ta nói sao có thể ngon như vậy, hóa ra là trứng thần thú." Đường Quả vội đẩy đĩa sang chỗ Dạ Chu, "Anh họ vất vả, ăn một chút đi. Trứng thần thú hiếm lắm đấy, có lẽ đời này chỉ có thể ăn được một lần."
"Chị cả, nếu đây là trứng thần thú, ta không chia cho ngươi được rồi. Mà thật ra thì ta cũng chẳng mời ngươi thật lòng."
Đường Hoan tức muốn chết. Ả nhìn chằm chằm vào Đường Quả, bao nhiêu biểu cảm cũng không che dấu.
Thời khắc này ả hận Đường Quả cực kì. Vì sao chứ? Rõ ràng ả đã trọng sinh một đời, tại sao ả vẫn thua kém Đường Quả?
Nàng ta cái gì cũng đè đầu ả. Rõ ràng ả đã có được niềm vui của cha, giúp di nương sống sót, còn được cưng chiều.
Rõ ràng Đường Quả ở nhà họ Đường là người vô hình, rõ ràng bao nhiêu tài nguyên cha cũng cho ả, rõ ràng ả đã lấy được cơ duyên quan trọng nhất của Đường Quả là không gian luyện dược.
Vì sao chứ?
Vì sao ả có được nhiều như vậy, Đường Quả vẫn ưu tú? Tuy thanh danh không tốt, nhưng những ai nói về Đường Quả, cũng phải thừa nhận là Đường Quả rất có thiên phú.
Tông tộc còn chia tài nguyên cho Đường Quả. Đúng rồi. Là tông tộc Đường thị. Nếu như không phải tông tộc chõ mũi vào, Đường Quả sẽ không có nhiều tài nguyên như thế, cũng không thể đi đến ngày hôm nay, đúng không?
Đường Hoan hận chết tông tộc Đường thị. Nếu như ngay từ đầu ả đã mượn sức tông tộc chứ không xa cách bọn họ, Đường Quả hiện giờ có lẽ chỉ là một người bình thường.
Dạ Chu nhìn ánh mắt dữ tợn của Đường Hoan, không vui, "Tiểu thất, đại tiểu thư nhà họ Đường không thích ở đây, sao còn chưa đưa đi."
Dạ Diễm cũng thấy Đường Hoan không ổn. Ả giống như sắp tẩu hỏa nhập ma đến nơi. Ả nhìn chằm chằm Đường Quả, còn không che giấu hận ý, khiến hắn cũng phát lạnh.
Hắn đã điều tra rồi, Đường Quả cũng đâu có ngấm ngầm đối phó Đường Hoan.
Đường Quả làm gì cũng quang minh chính đại, trước nay vẫn thế, căn bản là không hề che giấu, vẫn là dáng vẻ cao ngạo của tiểu thư thế gia.
Cũng vì thế mà hắn chướng mắt Đường Quả. Hắn không thích dáng vẻ này.
"Hoan Nhi, chúng ta đi."
Dạ Diễm ôm vai Đường Hoan, định mang ả đi.
Đường Hoan vẫn không nhúc nhích, ánh mắt càng ngày càng dại ra, dường như muốn ăn tươi nuốt sống Đường Quả.
"Tại sao? Tại sao chứ? Đường Quả mày tại sao còn sống tốt hơn tao? Nếu không có tao, mày sẽ không được như ý nguyện. Mày được đến bây giờ cũng là vì tao, vì tao hết, mày biết không?" Đường Hoan phát điên. Ả nhìn sang Dạ Chu, "Mày biết không, nếu không có tao, thằng đàn ông cạnh mày cả đời sẽ không liếc mày lấy một cái. Hắn sẽ không thích mày. Mày sẽ chỉ vĩnh viễn theo đuổi hắn, vĩnh viễn không chiếm được hắn. Vĩnh viễn."
Đường Hoan nói như nguyền rủa. Dạ Chu cực kì tức giận.
Chàng đang muốn ra tay thì Dạ Diễm đã đi trước một bước, đánh ngất Đường Hoan, "Hoàng thúc, xin lỗi. Chúng ta đi ngay đây."