Rimbaud cùng Bạch Sở Niên im lặng liếc nhau một cái, Rimbaud nhanh tay cướp lấy liên hợp tố, giơ tay hướng cổ Bạch Sở Niên đâm xuống nhưng lại bị Bạch Sở Niên cầm cổ tay đỡ lấy.
"Ngoan, tiêm nó đi." Rimbaud hơi cắn răng, dùng sức đem kim tiêm đè về phía sau gáy hắn, Bạch Sở Niên sau khi tiêm thuốc giải ly còn chưa hồi phục lại, giờ lại bị Rimbaud đè đến tay có chút nhũn ra.
"Lão bà anh đừng kích động, trước tiên hãy buông xuống cái đã."
Giằng co một lát, Rimbaud buông lỏng, bàn tay cầm thúc đẩy liên hợp tố buông xuống bên cạnh, buồn bực ngồi xuống, sợi tóc trên trán che khuất ánh mắt, giọng nói run rẩy: "Đừng chờ nữa..."
Bạch Sở Niên từ trong tay anh cầm súng tiêm liên hợp tố, giơ lên trước mặt quan sát: "Hiện tại ngoại trừ tổng bộ viện nghiên cứu, bên ngoài chỉ có một cây liên hợp tố như vậy, nếu như tôi dùng, Vĩnh Sinh Vong Linh sẽ không dùng được, nếu như hắn mất đi lý trí, Vong linh triệu hoán thể tràn lan trên phạm vi toàn thế giới sẽ tạo thành bao nhiêu thương vong đấy."
Chuyện này hiển nhiên cũng nằm trong phạm vi suy nghĩ của Hàn Hành Khiêm, hắn nâng cằm tính toán đơn giản: "Nếu như Vong linh triệu hoán thể là ở một khu vực, từng khu vực xuất hiện như vậy thì còn có đường vãn hồi, nhưng nếu Vong linh triệu hoán thể trong thời gian ngắn đồng thời bộc phát, vậy quả thực là rất khó khống chế. Hội trưởng nguyện ý dùng liên hợp tố này cho cậu, có nghĩa là ngài ấy sắp tự mình ra tay truy kích Vĩnh Sinh Vong Linh đi."
Bạch Sở Niên mím môi suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Một ống này nhất định phải tiêm toàn bộ vào mới có hiệu quả sao?"
"Căn cứ vào tư liệu thúc đẩy liên hợp tố mà thầy giáo tôi thu được, mỗi ml dược tề có thể duy trì thêm mười ngày, ống dược thủy này tổng cộng ba ml, tổng cộng có thể duy trì trạng thái lý trí của thí nghiệm thể trong giai đoạn xấu đi ba mươi ngày."
"Hàn ca, anh rút một ml từ bên trong cho tôi." Bạch Sở Niên đem súng tiêm đặt ở trước mặt Hàn Hành Khiêm: "Dược tề còn lại anh lấy về hội y học đi, một nửa dùng để lấy mẫu mô phỏng bắt chước, nửa còn lại còn lại nếu Vong linh bạo tẩu, một phần ba thúc đẩy liên hợp tố này có thể tạm thời cấp cứu cho hắn, cho chúng ta tranh thủ thêm mười ngày thời gian."
"Thời gian mười ngày, Hội y học rất khó thành công bắt chước loại thuốc như vậy." Hàn Hành Khiêm nhíu mày: "Huống hồ chỉ có mười ngày, mười ngày qua đi, cậu định làm sao bây giờ?"
"Nếu trong vòng mười ngày, hội trưởng có thể mang tài liệu lục soát viện nghiên cứu cấm về, hội đặc công bí mậy sẽ giúp tôi lấy được liên hợp tố."
"Hội nghị quốc tế đã bị hoãn vô thời hạn, trong vòng mười ngày... Rất khó để nói."
"Trong vòng mười ngày này, tôi muốn lẻn vào tổng bộ viện nghiên cứu, mang liên hợp tố ra ngoài." Bạch Sở Niên khoanh chân ngồi trên thảm, đầu ngón tay nhàm chán vẽ vòng tròn trên thảm.
Hàn Hành Khiêm kinh ngạc nhìn hắn, thiếu niên trước kia chân thành dí dỏm hiện giờ đã bệnh thành bộ dáng tái nhợt yếu đuối, trong tay cầm thuốc cứu mạng, trong lòng nghĩ lại lưu lại một phần cấp cứu cho Liên minh.
Trong lúc nhất thời, hắn nhớ lại khoảng thời gian Tiểu Bạch vừa mới được đưa về IOA, mình đầy thương tích suy yếu đến mức không đứng dậy nổi, nhưng vẫn kéo lên một khuôn mặt tươi cười miễn cưỡng, cố gắng biểu hiện mình vô hại với tất cả mọi người, thí nghiệm thể Thần Sứ toàn bộ định hình số 9100, không có bác sĩ và y tá nào dám ở một mình với hắn, Hàn Hành Khiêm cũng cẩn thận như họ vậy, mỗi ngày đều dùng một sừng kiểm tra hắn, lo lắng trong lòng hắn có ác niệm nổi lên đả thương người.
Nhưng mà không có, mỗi một lần dùng năng lực đồng sinh thánh thú bồi hồi đọc nội tâm Tiểu Bạch, luôn trong suốt đến mức khiến người ta tự ti xấu hổ.
"Hành động lẻn vào tổng bộ viện nghiên cứu tuy rằng sẽ được tổ trưởng ngầm đồng ý, nhưng sẽ không nhận được văn bản phê chuẩn của tổ đặc công, ý nghĩa không có trợ giúp cùng trang bị, tôi phải chuẩn bị trước một thời gian, anh lưu lại cho tôi thêm vài mũi thuốc giải ly, thúc đẩy liên hợp tố quá ít, tôi tiết kiệm chút dùng dần vậy."
Rimbaud cũng không nói gì nữa.
Trong phòng ngủ trở nên trầm mặc, chỉ có Bạch Sở Niên nhìn qua tâm tình cũng không tệ lắm, ngồi trên mặt đất cuộn lên dưới áo thun cởi ra, tính toán đổi một bộ sạch sẽ, hai chân bởi vì không có người ngoài ở đây cho nên không chú ý khống chế, biến thành móng vuốt sư tử nhung trắng, đệm móng vuốt phấn xoay trái phải.
Đột nhiên, Hàn Hành Khiêm nắm lấy vòng cổ của Bạch Sở Niên, làm hắn không phòng bị kéo đến trước mặt mình, dùng một sừng trước trán nhẹ nhàng chạm vào trán hắn liền đọc được nội tâm không hề phòng bị của Bạch Sở Niên thời khắc này.
Có một giọng nói run rẩy trong trái tim hắn đang nói: "Tôi không muốn chết."
——
Đã một ngày một đêm trôi qua kể từ khi làn sóng triệu hồi Vong linh đầu tiên xuất hiện ở dãy núi Lawrence, Canada.
Thành Bạch Tuyết vẫn được canh giữ như nước vàng, không có kẻ thù nào có thể vượt qua phòng tuyến xông vào lâu đài, quấy rầy người làm con rối trong phòng làm việc.
Phòng làm việc bị khóa trái từ bên trong, trong một ngày một đêm, bên trong ngoại trừ thỉnh thoảng truyền ra động tĩnh nhỏ mài giũa và cắt ra thì vẫn thập phần yên tĩnh.
Trong phòng chỉ có một ngọn đèn bàn sáng lên cái bàn làm việc, xung quanh ánh sáng lờ mờ, trên giường một con búp bê con rối nằm ở đó, từ tứ chi đến thân thể đều là chất liệu gốm sứ, chế tác thành hình thể alpha, dáng người cao gầy thon dài, màu da trắng, tay chân mười ngón tay chân khớp hình cầu nhỏ mà linh hoạt, chẳng qua trên cổ con rối gốm sứ này không có đầu.
Người làm con rối mặc tạp dề da ngồi bên cạnh bàn làm việc, dập chân, dựa đầu gốm vào chân, trên bàn đầy dụng cụ trang điểm.
Đầu gốm sứ còn chưa kịp điêu khắc tỉ mỉ, nhưng tay nghề của thợ người làm con rối tinh xảo, ngũ quan điêu khắc sơ lược cũng thập phần anh tuấn, lúc này trang điểm đã hoàn tất, người làm con rối dùng bút lông nhỏ chấm mực đỏ, tinh tế ở trên gò má con rối, từ trái sang phải vẽ một đường màu đỏ ngang qua sống mũi, lại đổi bút chấm mực đen, theo chiều dọc vẽ một đường màu đen, cùng đường màu đỏ hình thành chữ thập, cuối cùng phun một lớp sơn mờ trong suốt trên toàn bộ mặt.
Người làm con rối từ trong ngăn kéo chọn ra một đôi nhãn cầu lưu ly màu xanh nhạt do mình chế tạo, đặt vào hốc mắt trống rỗng của con rối, sau đó, lấy ra sợi tóc ngắn màu bạc thu vào trong túi tự phong, từng sợi tóc tiến vào đỉnh đầu con rối.
Tất cả chế tác đã sẵn sàng, người làm con rối đặt đầu lên chân tay con rối trên giường, thử vặn vẹo trái phải, cúi đầu, ngẩng đầu.
Người làm con rối đã không đếm được mình bao nhiêu đêm chưa từng nhắm mắt, trên nhãn cầu bò đầy tơ máu, cằm toát ra râu lún phún, cả người tiều tụy quá nhiều, hắn chậm rãi tháo nửa tay găng tay, dùng tay phủ đầy vết thương nhỏ cùng vết nứt đem thân thể Eris dựng ngồi dậy.
Búp bê gốm sứ không có sinh mệnh lực, đương nhiên cũng không có năng lực chống đỡ mình ngồi dậy, hắn chỉ có thể chân tay cùng khớp xương vặn vẹo tựa vào trong ngực người làm con rối, cằm đặt lên vai hắn.
Ảnh: Lofter
Người làm con rối từ túi của mình lấy ra một sợi dây cót chèn vào lỗ khóa sau gáy của Eris cẩn thận quay nửa vòng một nửa vòng một.
Lúc đầu chuyển động của sợi dây cót bởi vì bên trong mới chưa sử dụng mà có vẻ chậm chạp, sau đó liền thuận lợi lên, người làm con rối đem dây cót xoay ba vòng, lập tức sử dụng năng lực A3 Bàn tay Thượng Đế của mình, tin tức tố cây thùa* từ trong tuyến thể của hắn lan tràn ra bốn phía, rót vào trong cơ thể Eris.
*Cây thùa là cây là cây bụi, có khả năng chịu hạn tốt, cây thường được trồng ngoài trời làm cây cảnh lá.
Đằng sau cơ thể gốm sứ trắng tinh khiết của Eris, một biểu tượng nhện lưng đỏ xuất hiện từ dưới da thắt lưng, bước này rất giống với việc in logo thương hiệu trên búp bê của nhà máy.
Trong phòng làm việc tối tăm, đèn bàn trên bàn lóe lên một chút, người dựa vào hốc vai của người làm con rối từng tấc từng tấc trì trệ ngẩng đầu, đôi mắt màu xanh nhạt đột nhiên có thần thái, ở hốc mắt đảo quanh, chớp chớp mắt, khóe môi đỏ tươi hẹp dài cong lên trên.
Cuối cùng tiếng nói cũng xuất hiện trong phòng.
"Ông nói ông thích thế giới bạo lực, như vậy sinh mệnh sẽ thay đổi rất nhanh, tôi vẫn luôn đi theo trật tự của ông, Knicks, sao ông lại không vui rồi?"
Giọng nói của Eris vẫn như thường lệ, một phần thanh âm của thiếu niên trong vắt, một phần lại là dã cẩu u ám.
Người làm con rối tập trung vào giấy nhám để đánh bóng các khớp hình cầu ở thắt lưng của Eris, bình tĩnh nói: "Điều đó phải được xây dựng trong điều kiện cuộc sống vĩnh cửu của cậu và tôi, Eris, bản chất của con người là tiêu chuẩn kép."
"Được rồi." Eris vui vẻ giật giật còn có chút khớp xương cứng ngắc không trơn trượt, giơ tay nắm chặt ngón tay vài cái, đặt lên ngực trái của mình.
"Ông cho cái gì vào trong lồng ngực tôi đấy?" Eris nhắm mắt lại vuốt ve ngực trái của mình: "Trong này có một thứ, nó giống như lấy ra từ trong nước sôi, vừa nóng vừa nặng."
"Thế nào?" Người làm con hỏi.
Eris không rõ ràng, nhưng chỉ vì lõi cơ khí này xuất phát từ bàn tay của Knicks, hắn cảm thấy vinh dự, với bàn tay của mình vẽ chữ thập trên ngực của mình để đảm bảo: "Tôi sẽ trân trọng nó trong suốt cuộc đời của tôi."
Tay Eris yên lặng đặt lên lưng người làm con rối, theo lưng ông ta sờ xuống thắt lưng, trước khi hắn sắp phản cảm khiển trách mình, nhanh chóng từ trong túi tạp dề của hắn lấy ra một khối chip.
Là con chip chiến đấu rơi xuống của khiên Athena, giống như phiên bản mà Eris đã từng sử dụng, có thể được sử dụng chung cho cơ thể thử nghiệm có số 6 đầu tiên.
"Chờ một chút, tôi còn chưa cân nhắc xong." Người làm con rối ngẩn ra, giơ tay ngăn hắn, Eris đã có được trái tim tương tự như người khác, lẽ ra phải do trình tự hợp lý hơn, nhưng lý trí như vậy cần phải dùng cái giá phải hy sinh sức chiến đấu đổi lấy, bởi vậy trở nên khó có thể lựa chọn.
Nhưng mà liên tục mấy ngày thức đêm khiến cho động tác của người làm con rối chậm chạp, đưa tay nắm lấy khoảng không, Eris sớm một bước đem chip chiến đấu bỏ vào trong miệng, ngửa đầu nuốt vào, chip tự động hấp phụ quy vị, cùng trái tim thiết lập kết nối.
Chip chiến đấu vũ khí chiến đấu đặc biệt được phát triển bởi viện nghiên cứu 109 có thể cung cấp cho các đối tượng sự hiểu biết về cấu trúc vũ khí, kiến thức chiến đấu, ý thức chiến đấu và xu hướng giết mổ.
Con chip chợt trở về vị trí, trong cơ thể Eris vang lên thanh âm bánh răng chuyển động chạy, trên nhãn cầu lăn qua một mảnh chương trình đọc màu vàng.
Sau đó, hắn liền cảm giác được nguy hiểm tụ tập bên ngoài thành Bạch Tuyết từ trên giường đứng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Người làm con rối lẳng lặng quan sát tác phẩm nghệ thuật hoàn toàn xuất phát từ tay mình—— mỗi một sợi gân mạch cùng mỗi một cỗ cơ bắp trên bắp chân thon dài có thể theo động tác mà kéo dài biến hóa, không kịp đo lường chính xác thân thể điêu khắc do hắn tiện tay điêu khắc thành, ngược lại vô cùng linh động, quan trọng nhất là, hắn có được trái tim giống nhân loại, không ai có thể khắc ra một cái hạch tâm cơ giới như vậy.
Đây là con rối mà hắn dùng thời gian ngắn nhất làm ra, tuy rằng còn chưa kịp tỉ mỉ mài giũa, nhưng chỉ cần nhìn hình thức ban đầu đã biết, đây sẽ là tác phẩm mà hắn cả đời cũng không cách nào vượt qua được lần nữa.
Giống như tất cả các nghệ sĩ, ông vô cớ lo lắng về việc liệu tác phẩm của mình có thể tồn tại lâu hơn một trăm năm sau đó hay không, Eris là một thí nghiệm thể hình Sứ toàn diện của sự trưởng thành cấp chín, nếu để cho hắn phát triển đến man rợ bước vào giai đoạn xấu đi là việc không thể tránh khỏi.
Hắn ta cần liên hợp tố.
Người làm con rối nghĩ như vậy, mặc dù Eris không có bất kỳ biểu hiện xấu đi nhưng ông vẫn sinh ra một số hoảng loạn thần kinh.
Eris không quan tâm điều này mà nứt ra khóe môi hẹp rồi mỉm cười: "Nếu ông có những gì muốn cấm tôi làm, ông có thể ra lệnh cho tôi bằng lời nói, Knicks."
Người làm con rối đặt dây cót của mình trong lòng bàn tay của Eris, nhẹ nhàng dặn dò: "Lần này chỉ giết Vong linh triệu hoán thể, không được làm tổn thương bất kỳ sinh vật nào khác."
Vong linh triệu hoán thể bên ngoài thành Bạch Tuyết bị giết chết hết nhóm này đến nhóm khác, nhưng cách nhau vài giờ sẽ quay trở lại, bởi vì dãy núi Lawrence cũng là một trong những nơi căn cứ bồi dưỡng tập trung tiêu hủy thí nghiệm thể.
Kỳ Sinh Cốt ngồi trên tường vây thành thành phủ đầy tuyết trắng, hai chân buông xuống tường ngoài, giày cao gót treo ở mũi chân nhoáng một cái, thổi thổi họng súng nóng bỏng trong tay.
Nàng dẫn theo rất nhiều thí nghiệm thể cùng búp bê con rối ở ngoài tường chống lại Vong linh triệu hoán thể, nhưng quay đầu lại liếc mắt nhìn hộp đạn dược, băng đạn còn lại đã không còn nhiều lắm, đánh lui đợt Vong linh triệu hoán thể này, còn không biết kế tiếp còn phải đối mặt với bao nhiêu cái nữa.
"Qua một ngày rồi." Kỳ Sinh Cốt nâng quạt lông khổng tước lên che chắn tuyết rơi xuống tóc, cúi đầu hỏi chuồn chuồn đang bay dưới chân nàng: "Knicks đã chết chưa?"
"Sẽ không, kiên trì thêm một chút..." Chuồn chuồn mệt mỏi kéo súng bay trên không trung, sau lưng cô ta có một đoạn cánh trong suốt bị gãy, chỉ còn lại một nửa, vết thương tầng tầng trên người cũng vô lực khép lại.
Kỳ Sinh Cốt nhìn bộ dạng suy nhược của cô ta cười nhạo.
Mặt đất bỗng nhiên mơ hồ truyền đến tiếng động rất nhỏ, Kỳ Sinh Cốt cảnh giác mở mắt, xa xa trên đường chân trời phủ đầy tuyết trắng mênh mông, lại xuất hiện một đám thí nghiệm thể toàn thân xám trắng.
"Lại tới, không dứt được, loại quỷ vật này rốt cuộc viện nghiên cứu đã tiêu hủy bao nhiêu vậy?" Kỳ Sinh Cốt phiền não nâng súng trường lên, hộp đạn phù hợp đã cạn kiệt.
Chuồn chuồn mệt đến mức nằm sấp trên tường cao không bay nổi, đôi cánh suy yếu giật giật, máu vẫn còn theo đầu ngón tay chảy xuống dưới, cúi đầu nhìn về phía chân thành, hài cốt con rối vỡ vụn chất đống một tầng thật dày, bị tuyết đọng dần dần bao trùm.
Cô ta và đại đa số thí nghiệm thể ở nơi này cũng không am hiểu chiến đấu, cấp bậc cũng không đủ cao, dưới sự kháng cự cường độ cao một ngày một đêm, đã kiệt sức rồi.
Võng Lượng ôm đồng hồ cát từ trên cao nhảy xuống, trượt xuống bên cạnh Kỳ Sinh Cốt, hắn cũng có chút tuyến chảy xuyên thấu, tay ôm đồng hồ cát đều đang run rẩy nhẹ.
"Thật vô dụng." Kỳ Sinh Cốt quét qua những thứ không chịu thua kém này một phen, ném hết súng trường dùng hết đạn dược, từ bên dưới làn váy sườn xám màu xanh biếc lấy ra một khẩu súng lục.
Ngay khi bọn họ chuẩn bị chống đỡ thân thể bị thương một lần nữa đứng lên nghênh chiến, một trận tiếng cười điên cuồng chói tai từ trên cao thành truyền đến.
Mọi người nghe thấy thanh âm theo bản năng quay đầu lại nhìn lại, một cửa sổ hình vòm ở trên cùng trung tâm tòa thành bị đẩy ra, Eris giống như chim cúc cu trong đồng hồ con lắc từ trong cửa sổ bay ra, trên người mặc một bộ lễ phục baroque hoa lệ từ trên người con rối cao cấp lột xuống, từ trên không trung nhảy ra một đường vòng cung, nặng nề rơi vào tuyết đọng bên ngoài tường thành.
Tuyết đọng bị thân thể hắn rơi xuống văng khắp nơi, bông tuyết bay tán loạn, Eris từ trong đống gốm sứ cùng khúc gỗ của đông đảo con rối chậm rãi đứng dậy, nâng tay từ sau lưng cầm cái kéo màu bạc cao nửa người do dây cót đúc tạo thành, trên lưỡi kéo rải rác quấn quanh kim tuyến nguyền rủa, khóe môi đỏ tươi hướng lên trên cao nứt ra.
"I"m Eris~"