[Quyển 2] Nhân Ngư Hãm Lạc

chương 38

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dây leo bị điện giật lui về, nhưng không hết hy vọng, thử hướng bốn người cuốn tới, Rimbaud lần thứ hai đem đầu đuôi chứa đầy điện quang nặng nề nện xuống đất.

"White!" Nhân ngư gầm gừ trầm giọng trong cổ họng.

Tia chớp mạng nhe lưới mở rộng gấp đôi bạo liệt, lực lượng nặng nề đem đứa bé trên mặt đất lật tung, tia lửa điện trên dây leo không biết sống chết điên cuồng bạo phát một chuỗi ánh sáng, dây leo thống khổ triệt để rụt trở về, trong thời gian ngắn cũng không dám lại tới khiêu khích.

Erris bối rối: "White? Màu trắng?"

Người làm con rối thì thầm: "Không phải tiếng Anh, đó là ngôn ngữ nhân ngư, có nghĩa là "Thanh trừ tất cả mọi thứ." " Hắn biết rõ địch nhân và đối thủ, từ lần đầu gặp Rimbaud, người làm con rối đã tìm cách tìm hiểu qua ngôn ngữ thần bí cổ xưa này.

Đứa bé tuyết trắng dính đầy vách tường và trần nhà chảy xuôi, lộp bộp rơi xuống đất rồi lại khôi phục thân thể đứa bé, trong miệng ê a bò đến bên cạnh thi thể không đầu bị thối rữa, từng miếng từng miếng gặm nhấm.

Số lượng chúng hơn một ngàn con, lực nuốt chửng kinh người, chỉ trong vài phút đã nuốt chửng hơn ba mươi thi thể trong phòng.

Eris véo mũi và hét lên: "Nó ị ra phân kìa!"

Những đứa trẻ bài tiết ra một chất màu xanh lá cây, nhưng không có mùi, người làm con rối quét qua những con quỷ nhỏ bò trên cơ thể, ngồi xổm xuống để kiểm tra phân của bọn chúng.

Những chất thải màu xanh lá cây nhạt này đang được hấp thụ nhanh chóng bởi rễ dây leo vừa bị điện giật đẩy lùi.

"Những tiểu quỷ này tựa hồ thật sự không có tính công kích, chỉ có thi thể đối với chúng có lực hấp dẫn, chúng có thể nhanh chóng phân hủy chất hữu cơ cung cấp chất dinh dưỡng cho thực vật, tốc độ chuyển đổi rất kinh người." Người làm con rối đứng dậy.

"Ông lấy nó có tác dụng sao?" Eris nhìn thấy biểu hiện hứng thú của người làm con rối, vì vậy nhanh chóng cúi xuống nhặt hai đứa trẻ sơ sinh nhét vào túi tạp dề da của mình: "Đóng gói một vài đứa mang về."

"Là bào tử nấm." Bạch Sở Niên bừng tỉnh tỉnh ngộ: "Đều là con của nữ nhân mang thai nhiều bào thai bên ngoài kia." Trên người hắn bò đầy tiểu quỷ màu trắng, gỡ bỏ xuống chúng nó lại trèo lên, không dứt.

Rimbaud bò tới, ngậm thắt lưng quần Bạch Sở Niên bò lên giá sách, từ trên cao rung rung làm rơi xuống đứa bé bò trên người hắn.

"Thang máy trung tâm đều bị dây leo chặn lại, anh lại phóng điện đẩy cô ta lui lại một lần nữa đi." Bạch Sở Niên hai tay mèo treo trên giá sách, quay đầu nhìn về phía cửa thang máy bị dưa leo não chặn chết lối đi trên tường phòng đối diện.

Rimbaud lắc đuôi cá hào quang ảm đạm xuống: "Đang tích trữ điện. Phải chờ 2 phút."

"Thừa dịp dây leo này còn chưa kịp ổn định lại, tôi phải tìm để nhổ rễ của nó mới có thể triệt để diệt trừ được nó." Hai chân Bạch Sở Niên di chuyển một cái, từ phía trên giá sách đến cửa, từ dây leo sắp chặn cửa một lần nữa chen ra ngoài.

Tủ mẫu vật thủy tinh vỡ vụn đã hoàn toàn bị cây dây leo khổng lồ làm vỡ, rễ hẹp dài dày đặc đâm sâu vào mặt đất, đem mặt đất và mặt tường đều chống ra từng vết nứt, ai cũng không biết rễ cây khủng bố này đã sinh trưởng đến trình độ khổng lồ cỡ nào, nhưng có thể tưởng tượng, khối sụp đổ dài hơn mười thước giữa khu kiểm tra và căn phòng nơi hộp điều khiển điện và tủ đông chính là kiệt tác của dây leo này.

Nếu để nó phát triển, nói không chừng sẽ thao túng cả tòa nhà, nếu tổng khối dược tề cũng bị sạt lở lan đến, vậy liên hợp tố thúc đẩy bên trong sẽ nguy hiểm.

Từ lúc rời khỏi căn hộ nơi ở đến bây giờ, đã qua hai ngày, tác dụng của tiêm một ml thuốc liên hợp tố trên người Bạch Sở Niên chỉ có thể duy trì mười ngày, nếu như hắn không lấy được phần còn lại của liên hợp tố, hội y học IOA cũng không thể trong vòng mười ngày mô phỏng ra dược tề có thể phát huy tác dụng tương tự, như vậy sinh mệnh của hắn sẽ tiến vào đếm ngược ngắn ngủi.

Bạch Sở Niên vừa chuyển ý niệm, đều là thí nghiệm thể hình Sứ toàn diện kỳ trưởng thành cấp chín, nếu như hắn đã tiến vào kỳ biến xấu đi, vậy Eris cùng báo đen có thể chống đỡ được bao lâu đây.

Tình hình khẩn cấp không lạc quan, phải tăng tốc độ, không có thời gian để vướng vào những thí nghiệm thể bỏ trốn này.

Bạch Sở Niên giẫm dây leo di chuyển đến gần thân cây, đóa hoa như máy xay thịt lại nhanh chóng sinh trưởng cắn về phía hắn, hắn chỉ có thể không ngừng né tránh, lấy thân thủ nhanh nhẹn của hắn tránh né hoa nuốt người là dư dả, nhưng hắn lại không cách nào tranh thủ được thời gian nhổ bỏ thân cây.

Hắn nhìn quanh bốn phía, phát hiện có một sợi dây leo nhỏ từ gốc cây kéo dài ra, đi thẳng đến dưới tủ mẫu vật của nữ nhân mang thai.

Đầu ngón tay thép cốt hóa của Bạch Sở Niên cắt bỏ ốc vít dưới tủ mẫu vật, mở cửa tủ ra, cảnh tượng bên trong làm hắn kinh hãi.

Bên trong tủ mẫu vật của người phụ nữ bị người ta từ phía dưới móc sạch, lỗ thủng bị thân thể mập mạp của nữ nhân che khuất dẫn đến không ai phát hiện, sau lưng thân thể của cô ta bị đao cắt ra một vết thương lớn, từng đứa bé tuyết trắng đang từ trong cơ thể cô ta thai nghén rơi xuống, sau đó chậm rãi trở nên trong suốt, từ khe hở phía dưới tủ chảy ra ngoài.

Những bào tử nấm này hấp thụ chất dinh dưỡng từ xác chết của người mẹ và nằm rải rác vô tận. Không biết khối lỗ này là ai phá hư ra, duy nhất có thể đoán được chính là, toàn bộ tòa nhà có lẽ đã bò đầy loại bào tử trắng như tuyết này, chẳng qua không bị trùng kích thương tổn chúng mới không có hiện thân mà thôi.

Mà dây leo kia chính là dựa vào một sợi râu nhỏ nuốt xác chết của bọn trẻ sơ sinh, phân hủy ra chất chất hấp thu dinh dưỡng, từ đó nhanh chóng phát triển.

Nếu thứ tự xảy ra sự cố là tủ mẫu vật của người phụ nữ bị phá hủy, do đó tạo ra quá nhiều bào tử trẻ sơ sinh, em bé nuốt xác chết phân hủy thành chất dinh dưỡng, dây leo hấp thụ chất dinh dưỡng và bắt đầu phát triển điên cuồng và tấn công các nhà nghiên cứu, sau đó trước đó, phải có các thí nghiệm thể khác xuất hiện, giết chết các nhà nghiên cứu, cho bào tử cơ hội để phân hủy cơ thể.

Bạch Sở Niên có dự cảm không tốt, trực giác của hắn đối với nguy hiểm từ trước đến nay luôn rất chuẩn.

Hắn đang xuất thần, đầu vai đột nhiên bị vỗ một cái, Bạch Sở Niên cứng đờ một chút, Rimbaud từ hai gò má hắn thò đầu ra, từ sau lưng ôm bả vai hắn, chóp mũi cọ cọ vành tai hắn: "Em muốn rút lui sao?"

Bạch Sở Niên ngẩng đầu thở ra: "Đúng, bây giờ chúng ta vẫn còn cơ hội để rút lui."

"Chúng ta không nói nữa, nếu thất bại, tôi sẽ đưa em về nhà. Mấy trăm thước biển sâu sẽ đè ép em, cùng tôi quản chưởng hải tộc, cùng tôi đi khắp thế giới cho đến khi em không thể động đậy nữa, chúng ta cũng sẽ không tách ra." Rimbaud thì thào nói, đôi môi lạnh lẽo hôn lên gáy alpha: "Tôi đã rất mệt mỏi với thế giới này rồi, vì vậy chỉ cần có một chút khả năng, tôi sẽ không từ bỏ cơ hội để em sống khỏe mạnh."

Rimbaud nhẹ nhàng dùng răng nanh cọ xát làn da mỏng manh sau gáy alpha, thì thầm: "Nếu em quyết định rút lui, tôi sẽ tôn trọng mong muốn của em. Có điều là nếu một ngày nào đó có người nói cho tôi biết, chỉ cần giết đủ một trăm triệu nhân loại là có thể đổi lấy em trở về, em đoán xem tôi sẽ thử không?"

Sẽ, thậm chí không cần bất kỳ bằng chứng nào để chứng minh điều đó là thật.

"Rimbaud, anh không phải rất để ý lời của Satan sao." Bạch Sở Niên mi tâm nhíu chặt.

"Chỉ là muốn em dỗ dành tôi một chút. Đôi khi Vương cũng cần làm nũng, để cho người yêu nhỏ thương yêu." Rimbaud dùng móng vuốt sắc bén chậm rãi duỗi dài biến sắc vuốt ve bên má Bạch Sở Niên, trong ánh mắt màu bảo thạch điện quang lưu chuyển, ở bên tai hắn nhẹ giọng nói: "Tôi vĩnh viễn sẽ không hướng ác ma chuộc tội."

Bạch Sở Niên quay đầu lại, nhìn thấy ánh sáng nguy hiểm trong đáy mắt Rimbaud.

"Hải yêu quấn thân." Rimbaud ôm cổ hắn, quấn quanh người hắn, vảy lên làn da trần trụi của hắn phập phồng cọ xát: "Trong thần thoại thư viết tôi như vậy sao?"

*Rầm* một tiếng lưng đập vào tường, Rimbaud còn chưa kịp phản ứng đã bị đẩy lên tường, Bạch Sở Niên nặng nề hôn anh, hai tay vịn hai má anh, che lại mang bên gò má anh, làm cho anh hít thở không thông, đầu váng mắt hoa.

"Tiếp tục đi thôi." Bạch Sở Niên thở hổn hển nói.

Rimbaud cười rộ lên, răng sắc nhọn cùng móng tay rút ngắn biến thành tròn khôi phục bộ dáng vốn có.

Eris chạy qua bào tử trẻ sơ sinh đầy đất chạy tới: "Bên trong thang máy bị dây leo chặn chết cứng rồi, bò không nổi, từng dây chém đi đâu có thể tiêu hao được. Này, anh ôm chặt như vậy để làm gì?"

"Chặt rễ của cô ta." Bạch Sở Niên buông tay ra, chỉ vào tủ mẫu thủy tinh gốc rễ của dây leo, hạt giống tất nhiên ở đây nảy mầm rễ bắt đầu sinh trưởng.

Eris không nói hai lời bắt đầu chặt cây, một con dao gốm sứ chặt xuống, vết thương sâu, nhưng nhanh chóng khép lại.

Bạch Sở Niên từ trong vòng cổ phân ra một cỗ đá trái tim Biển Chết đúc thành một cái rìu chuôi dài, ngắm chuẩn chém về phía thân cây.

Một khe rãnh thật sâu chém vào sâu trong thân cây, bị kẹt chặt, nước ép màu đỏ tinh tế từ trong miệng vết thương chảy ra, dây leo thống khổ quăng loạn lung tung, hoa nở rộ điên cuồng cắn xé tất cả chung quanh, Bạch Sở Niên chỉ có thể không ngừng nhảy nhót tránh né, tìm thời cơ cho cô ta cái kích thứ hai.

Dây leo phát điên cắn chặt chân Eris, răng nanh như máy xay thịt nhanh chóng hao mòn làn da gốm sứ của hắn, người làm con rối ném dây cót tới, Eris giơ tay lên túm lấy, chìa khóa màu bạc ở trong tay hắn cơ giới biến hình, biến thành một cái kéo nắm ở lòng bàn tay hắn, lưỡi dao sắc bén cắt đứt dây leo, miệng bị đứt không cách nào tái sinh.

Nhưng khả năng thích ứng của cây này rất mạnh, sau khi bị Rimbaud giật điện hai lần, liền học được cách tránh điện áp cao, cành cây của cô ta bao trùm toàn bộ khu vực, duy chỉ có khu vực hình quạt của Rimbaud không thấy cô ta sinh trưởng.

"Cô ta có trí đấy." Bạch Sở Niên kết luận: "Rimbaud, chúng tôi chặt cây, anh đem lòng cây bức ra."

Thể lực bốn người đều chậm rãi tiêu hao, mà dây leo lại cuồn cuộn không ngừng hấp thu chất dinh dưỡng bào tử trẻ sơ sinh phân giải ra, vô cùng vô tận sinh trưởng, cành cây tráng kiện đã phá vỡ mặt đất, làm cho mặt đất vốn bằng phẳng có ngàn vết nứt.

Một con chuột đang bò lên từ sàn nhà bị nứt, một bông hoa ăn thịt người màu vàng đi ngang qua nó, lúc đầu không chú ý đến nó, nhưng con chuột không có trí tuệ, trèo vào tầm nhìn của những bông hoa.

Đóa hoa cực nhanh nhào tới, trong nháy mắt bao vây đầu chuột, một tiếng cắn đứt xương cổ giòn vang lên, xác chuột bị gãy đầu từ trên không trung rơi xuống, đóa hoa cắn nuốt đầu chuột, vì thế nhanh chóng khép kín trên dây leo, héo rũ, sau đó kết trái, kết ra một quả dưa màu vàng nhỏ, cỡ quả bóng bàn. Mà xác chuột còn lại bị đám bào tử trẻ sơ sinh đồng loạt xông lên tranh giành nuốt chửng, chất dinh dưỡng màu xanh lá cây bài tiết ra lại cung cấp cho dây leo tiếp tục sinh trưởng.

"Nếu cải tiến một chút, ngược lại có thể dời cây trở về bắt chuột..." Bạch Sở Niên cắn răng dùng sức rút ra diu dài bị kẹt trong thân cây, hít sâu một hơi, dùng hết toàn thân giải số đem một cái búa này chém xuống, trong lúc đó hoa ăn thịt người hướng đầu hắn bay tới bị Eris lăng không cắt đứt, đồng thời, bọn họ cũng phải thời khắc cảnh giác đầu mình không bị hoa nuốt một ngụm.

Quả thật, thân cây bị chém ra một khe hở phun máu, Rimbaud tận dụng thời gian đem đuôi cá thăm dò vào lòng cây, một dòng điện mạnh rót vào trung tâm, toàn bộ thân cây bốc cháy hừng hực, cành cây nổ bùm bùm.

Vỏ cây bị thiêu rụi cuộn tròn, mở ra như cửa cuốn, bên trong lại có một không gian nho nhỏ, từ trong lòng cây đi ra một cô bé màu hồng toàn thân nở hoa.

Cô bé ngoại hình chừng bốn năm tuổi, mặc một chiếc váy, trên làn váy nở đầy hoa dày đặc đủ loại, trên tay áo váy cũng nở đầy hoa tươi, bao gồm cả đầu cô bé, tóc được thay thế bằng những bông hoa thành từng nốt, bắt đầu từ chóp mũi, nửa khuôn mặt trên đều bị hoa tươi che khuất, chỉ lộ ra một cái miệng nhỏ nhắn có vòng xoáy lê màu đỏ tươi, cùng làn da trắng nõn, cằm hơi tròn.

Rễ của những bông hoa này phát triển từ hốc mắt trống rỗng của cô bé.

Đây là một cô bé có hình thể alpha, thí nghiệm thể 0520 Não Qua Đằng.

Tiểu cô nương nhìn thấy bọn họ, hơi nghiêng đầu, hoa tươi trên người run rẩy, cánh hoa tung bay, trong căn phòng xanh biếc phủ đầy dây leo nổi lên một trận mưa hoa màu hồng.

Cánh hoa nhìn như ôn nhu lại giống như lưỡi dao sắc bén vô hình, lặng yên không một tiếng động lướt qua làn da người, trong nháy mắt, lướt qua chỗ da hở thịt bong.

Khả năng "Ăn não kết dưa": Tất cả các sinh vật bị cô bé này nhìn thấy trên khuôn mặt sẽ bị hoa cắn đứt đầu không ngừng.

Khả năng M2 "Mưa hoa đầy trời": Hoa rải rác có tác dụng giảm đau gây mê, mục tiêu sẽ vô tình mất máu và chết, sau khi chết hạt giống ký sinh máu nảy mầm, hoa sẽ thay thế thịt thối bao phủ xương.

Bạch Sở Niên xuyên qua mưa hoa dày đặc để tránh né, nhưng người làm con rối cùng Rimbaud lại không có năng lực linh mẫn tránh chướng ngại như hắn, vết thương trên người dày đặc sụp đổ, máu chảy như đổ.

"Chỉ có cấp M2 sao lại khó đối phó như vậy?" Eris không sợ lưỡi dao sắc bén của hoa, nhưng người làm con rối không thể chịu đựng được quá lâu, càng không có cảm giác đau đớn, cái chết càng đến càng nhanh.

Rimbaud tích trữ điện xong, lấy mình làm trung tâm lại nổ tung một lưới điện quang, nhưng dây leo bị xua tan, hoa mỏng manh lại trực tiếp thiêu đốt, ngọn lửa rơi xuống trên người Rimbaud nóng đến khó nhịn.

Đuôi cá của Rimbaud phẫn nộ biến thành đỏ hóa thành một tia chớp màu lam xuất hiện ở gần điểm của cô bé, móng vuốt sắc bén nắm lấy cánh tay của cô bé, miệng máu đầy răng nanh cắn xé vai, xé rách một cánh tay.

Vết thương ở chỗ đứt gãy bắn ra một đoàn cánh hoa như pháo hoa.

Tiểu cô nương cũng bị chọc giận, cánh tay nhanh chóng tái sinh, càng nhiều hoa nở dày đặc, mà trên người Rimbaud gần cô bé cũng bị hoa đao không lỗ hổng cắt đến máu tươi đầm đìa.

Bạch Sở Niên quay đầu lại nói: "Là M2 giai đoạn xấu đi, quá tà môn quá tà môn rồi! Knicks, tôi thấy bạc nitrat trong tủ thuốc!"

Người làm con rối nghe xong gật đầu, chỉ một chỗ, Eris trước tiên chặt đứt dây leo mang theo mưa hoa chạy tới, khi hắn vào vị trí, người làm con rối phát động quân cờ thế thân, hai người vị trí hoán đổi cho nhau, người làm con rối đứng ở trước tủ dược tề.

Hắn lục lọi trong tủ dược tề, tìm được bạc nitrat mà Bạch Sở Niên nói, hắn ở trong tủ dược tề hỗn loạn lật đổ chọn ra glucose natri hydroxit cùng amoni nitrat, tìm được một cái đĩa petri, vì thế đeo găng tay vào thao tác.

Khuôn mặt của người làm con rối bình tĩnh, ngón tay cũng không thấy bất kỳ rung động nào, những bông hoa dây leo nhiều lần sinh trưởng đến ý đồ cắn giết hắn nhưng Eris vẫn canh giữ ở phía sau hắn.

Bạch Sở Niên đúc đá trái tim Biển Chết thành lưỡi hái chặt dây leo xoay quanh, nhưng một đợt dây leo bị chặt đứt liền nhanh chóng sinh trưởng ra một cái khác, mưa cánh hoa càng dày đặc, trên người hắn cạo ra hơn mười vết thương.

Đáng sợ hơn chính là đứa bé bào tử ngửi mùi bò tới, dày đặc theo hai chân Bạch Sở Niên bò lên trên, dùng đầu lưỡi nhỏ màu đỏ tươi liếm vết thương của hắn, hút máu của hắn, cũng cuồn cuộn sinh ra chất dinh dưỡng đi nuôi dưỡng tiểu cô nương một thân đầy vườn hoa kia.

Tình huống của Rimbaud cũng không tốt, phóng điện liên tục làm cho tốc độ tích điện của anh giảm xuống rõ rệt, không cách nào lại một lần nữa trục xuất dây leo, những bào tử hài tử kia dính vào trên người anh gặm cắn, đau đến anh bén nhọn kêu lên, cả tường bò điên cuồng quăng vẩy đuôi cá, điện từ ong ong chấn động, tiểu hài tử trên người mới bị rung rơi toàn bộ.

Bạch Sở Niên đẩy Rimbaud vào trong tủ khử trùng đóng cửa lại để tránh đao hoa dày đặc, còn mình thì phi thân tránh né trong những đóa hoa và dây leo bay tán loạn.

Hắn tiếp tục kéo dài thời gian cho đến khi người làm con rối nhẹ nhàng nói "Thành công", và sau đó ném một nửa đĩa petri về phía hắn.

Đáy đĩa petri bởi vì phản ứng của gương bạc đã bóng loáng như gương, Bạch Sở Niên tiếp lấy gương tròn, mang theo mưa hoa nặng nề vọt tới trước mặt cô bé, đem gương quay về phía mặt cô bé.

"Nhóc rất đẹp."

Cô bé nhìn mình trong gương giật mình vài giây.

Dây leo nở hoa vàng từ sau lưng tiểu cô nương bay lên cao, sau đó lao xuống, khợp một phát cắn đứt đầu cô.

Fanart: Não Qua Đằng

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio