"Nếu muốn đi Thổ Nhĩ Kỳ thì vừa lúc Phong Nguyệt cùng tiểu muội Báo miêu có nhiệm vụ cũng đi tới đó, chúng ta có thể thuận gió đi cùng đấy." Bạch Sở Niên cầm lấy điện thoại di động muốn gọi điện thoại cho Phong Nguyệt: "Máy bay của bọn họ hẳn là cất cánh từ căn cứ đảo Nha Trùng đi, chúng ta chạy tới vẫn kịp, còn có thể lại đến khu san hô phấn thăm Ái Ái nữa."
Rimbaud vốn gật đầu, nhưng vừa nghe Bạch Sở Niên muốn lặn xuống biển xem Trân Châu, anh lại đổi giọng nói không đi: "Không phải chúng ta vừa mới rời khỏi đảo Nha Trùng sao, vì sao phải trở về?"
Hiện tại Bạch Sở Niên đã khôi phục trạng thái nhân loại, chỉ số thông minh đã sớm không phải có thể so sánh với tư duy ở trạng thái như bạch sư, hắn khôi phục quá đột ngột, Rimbaud còn chưa tìm được cơ hội giấu Ngải Liên đi, Tiểu Bạch nhạy bén như thế, vừa tới gần sẽ phát hiện ra ả mất. Đến lúc đó em ấy nhất định sẽ muốn có một lời giải thích.
Rimbaud không muốn nói cho hắn biết về mối đe dọa mà mình đã đem cho nhân loại.
"Vì sao không đi vậy? Có thể tiết kiệm mấy vạn tiền vé máy bay đấy, tiết kiệm được tiền mua sò điệp lớn không tốt hơn sao?"
Rimbaud đột nhiên đẩy alpha vào tường, đôi mắt kéo dài thành một đường thẳng đứng nhìn hắn: "Tôi có tiền, không cần phải tiết kiệm."
Bạch Sở Niên bị khóa trên tường, không rõ sự tình cho nên chớp chớp mắt.
Được rồi, lão bà vui là được.
____
Đây là lần đầu tiên Rimbaud bay theo quy trình bình thường, bắt đầu từ khi vào sân bay anh như thể mở ra một thế giới mới.
Mỗi người trong bọn họ mang theo một ba lô du lịch và trông giống như một sinh viên đại học đi du lịch trong kỳ nghỉ hè vậy.
Bạch Sở Niên sau khi đặt vé trên mạng xong, đến trước máy lấy vé tự động quẹt thẻ căn cước một chút, ấn lên bảng điều khiển, tùy tiện thao tác hai cái, lấy thẻ lên máy bay ra.
Rimbaud quả nhiên bị mới lạ tác động đến kêu "Ồ" lên một tiếng, học theo bộ dáng của Tiểu Bạch đem chứng minh thư của mình dán lên, lớn tiếng nói với cửa vé: "Ta muốn một phần cơm gà nấm hương!"
Phía sau anh còn có mấy hành khách xếp hàng nhận thẻ lên máy bay, nghe vậy lập tức tiến lại gần vây xem người ngoại quốc tóc vàng xinh đẹp này, khiếp sợ vì thanh niên này có thể lưu loát nói tiếng Trung nhưng không thể thuận lợi lý giải khoa học kỹ thuật trong nước, không khỏi cảm thán quốc gia nhà mình giàu mạnh, cuộc sống của người nước ngoài quả nhiên là một mảnh nước sôi lửa bỏng.
Bạch Sở Niên vội vàng kéo lão bà đi: "Suỵt, suỵt, cái máy này chỉ quản xuất vé, không phải máy bán hàng tự động."
"Vậy phải thông báo cho ông chủ bổ sung." Rimbaud rõ ràng không nghĩ rằng không mua được thức ăn là vấn đề của riêng mình.
Họ đi thẳng đến lối đi an ninh, nhưng trước đó nhân viên địa cần* đã ngăn cản Rimbaud và yêu cầu anh vứt bỏ chai nước khoáng trong tay.
*Đội ngũ nhân viên phục vụ dưới sân bay
Rimbaud sửng sốt: "Nhưng nó vẫn còn mới, tôi mới chỉ uống một hớp nhỏ."
Nhưng đây là quy định của sân bay, nhân viên địa cần cũng chỉ có thể yêu cầu anh phối hợp.
Rimbaud cực kỳ bối rối: "Đây là nước sạch, có thể nuôi dưỡng mười một phiến vảy của tôi, cậu cầm nó đi đâu?"
Bạch Sở Niên vội vàng chen vào giữa hai người tách bọn họ ra, nhỏ giọng giải thích cho Rimbaud: "Người ta không cho mang nước vào, anh đưa tôi, tôi uống nó cho." Sau đó đem chai nước khoáng nhận lấy một hơi uống cạn một chai, uống xong có chút chống đỡ.
Rimbaud yên lặng cởi ba lô ra, kéo khóa kéo ra, bên trong đựng nguyên một thùng nước khoáng...
"Tôi ra ngoài không kiểm tra hành lý của anh, là lỗi của tôi." Bạch Sở Niên hít sâu một hơi, ấn đầu Rimbaud dùng sức xoa xoa hai cái.
Nhưng hắn cũng thật sự uống không nổi nữa đành phải kéo nhân viên địa cần sang một bên, len lén dặn dò: "Người anh em thương lượng một chút, thùng nước này anh mang về phân chia cho đồng nghiệp mình, hoặc là tặng cho khu vực thiên tai gì đó, nhưng ngàn vạn lần đừng ném đi, anh ấy đều có thể cảm giác được, trực tiếp ném đi anh ấy có thể tức giận đến mức ăn thịt cả tiểu hài tử luôn đấy, được không?"
Nhân viên hậu cần ngấp nghễ gật đầu, âm thầm định tính hai người này thành chứng ám ảnh cưỡng chế hoang tưởng.
Bạch Sở Niên dẫn Rimbaud đi về phía trước, ôm bả vai anh an ủi: "Lão bà không có việc gì, không phải chuyện lớn gì, dù sao anh cũng là lần đầu tiên đến sân bay, lần một lạ lần sinh lần hai quen nha. Như vậy đi lão bà, anh đối với nhân loại này hơi khách khí một chút, ra ngoài đi chơi vui vẻ là quan trọng nhất, được không?"
Rimbaud suy nghĩ một chút, vui vẻ đáp ứng.
Thật vất vả mới vào được thông đạo an ninh, kết quả lại bị ngăn lại.
Lý do là khi Rimbaud đi qua cổng an ninh thiết bị kiểm tra an ninh bị xáo trộn và báo lỗi, không thể phát hiện ra Rimbaud.
Điều này đã thu hút sự chú ý của kiểm tra an ninh và cảnh sát vũ trang đứng xung quanh, cảnh sát vũ trang nhanh chóng vây quanh, cô ta kiểm tra an ninh nhận ra rằng trên người Rimbaud có thể có thiết bị gây nhiễu tín hiệu, cảnh giác nghiêm túc chất vấn: "Cậu có mang theo dao kiểm soát, súng đạn dược, hàng hóa cấm và các hàng lậu khác hay không?"
Rimbaud khẽ nhíu mày, mở lòng bàn tay ra, dẫn hơi nước trong không khí hội tụ thành một khẩu súng lục thép thủy hóa, thấp giọng hỏi nhân viên kiểm tra an ninh: "Cô muốn bao nhiêu hàng?"
Bạch Sở Niên kinh hãi kéo Rimbaud trở về: "Bậy rồi, bậy rồi! Anh định đặt giao dịch ngầm đấy à!"
Cảnh sát vũ trang thấy thế toàn bộ vây quanh hai người, thiếu chút nữa muốn lấy đồ chống bạo động chế phục Bạch Sở Niên trên mặt đất, Bạch Sở Niên liên tục xua tay, hô: "Đừng đừng đừng, hiểu lầm, hiểu lầm thôi!" Cuống quít gọi điện thoại cho người quen đang làm việc tại sở cảnh sát Liên minh, may mắn Rimbaud cũng làm việc ở sở cảnh sát Liên minh mấy ngày có hồ sơ đầy đủ, rốt cục xác nhận được thân phận, thuận lợi thông qua kiểm tra an ninh.
Ở góc cạnh tốn quá nhiều thời gian, chờ bọn họ đến cửa lên máy bay thì hành khách đều đã bắt đầu lên máy bay rồi, bọn họ mua ghế hạng phổ thông, bởi vì khoang công vụ đắt gấp đôi, quả thực quá không có lời.
Rimbaud đối chiếu với số trên thẻ lên máy bay để tìm chỗ ngồi của mình, chỗ ngồi của anh ở giữa, cửa sổ bên phải là vị trí của Bạch Sở Niên, bên trái trống rỗng.
"Lão bà, anh ngồi chỗ của anh đi, chỗ này của anh dựa vào cửa sổ, anh muốn dựa vào cửa sổ sao?"
Rimbaud lắc đầu. Anh ngồi gần cửa sổ ít nhiều vẫn sẽ có chút khó chịu.
"Được, không có việc gì, nếu say máy bay khó chịu thì nói với tôi, tôi bỏ thuốc vào túi." Bạch Sở Niên thả hành lý xong ngồi vào trong cùng dạy Rimbaud thắt dây an toàn.
"Anh có kích động không?" Bạch Sở Niên vừa thắt dây an toàn cho anh vừa hỏi lộ ra nửa cái răng sư tử. Rimbaud cúi đầu hôn lên sống mũi alpha: "Kích động là gì?"
"Chính là vui vẻ, tim đập nhanh hơn."
"Thời điểm cùng obe với em rất kích động, hiện tại không kích động."
"Nhưng tôi rất kích động." Bạch Sở Niên vùi mặt vào trong cổ Rimbaud, hít sâu bình phục tâm tình một chút: "Nơi đến là bãi biển nghỉ dưỡng, không phải đi giết người, cũng không phải đặt bom nổ mìn, tôi không cần vác súng, không cần dọc theo đường đi cứ phải ở trong đầu kiểm tra chi tiết hành động, cũng không cần lo lắng đội viên của tôi chết ở đó không trở về được, chúng ta đây là đang đi chơi, quả thực không thể tin được mà."
Trước kia khi gánh vác nhiệm vụ hành động, tuy rằng hắn nhìn qua thảnh thơi thoải mái nhưng đó chẳng qua chỉ là tự tin dựa trên thực lực, nên cũng có áp lực cùng lo âu một chút. Mà alpha trước mặt lúc này đã hoàn toàn vứt bỏ sự trầm ổn khi không có nhiệm vụ, cao hứng giống như học sinh tiểu học lần đầu tiên tham gia hoạt động ngoại khóa của lớp.
Không bao lâu sau, chỗ trống bên cạnh Rimbaud cũng có người ngồi vào.
Là một alpha dáng vẻ của một sinh viên đại học, đeo túi chụp ảnh, vóc dáng rất cao, xem ra cũng đã khổ luyện trong phòng tập thể hình, khối cơ bắp không nhỏ, bộ dáng cũng không tệ.
Chàng trai còn chưa ngồi xuống đã liếc mắt nhìn thấy Rimbaud, mắt đều thẳng đứng, sửng sốt vài giây, hành khách phía sau thúc giục mới bừng tỉnh, thả hành lý ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống liền nhanh chóng nhắn tin cho các huynh đệ: "Cả nhà ơi bên cạnh tôi có một soái ca nước ngoài! Mịe nó, sống mũi cao, mắt xanh tóc vàng, cực kỳ trắng, dáng vẻ cũng không tồi nha."
Người anh em 1: "Nhả ảnh qua đây mau!"
Người anh em 2: "Là omega à?"
"Không biết, nhưng trực giác tôi đoán là O."
Người anh em 3: "Lâu lâu không chêu ghẹo ai mà giờ tự dưng đụng phải hàng~"
"Đợi lát nữa đi, lát nữa tôi tìm cơ hội bắt chuyện. Nhưng bên phải cũng có một alpha ngồi cạnh, xem ra bọn họ quen biết, không phải là bạn trai của anh ta đấy chứ, nhìn tuổi rất nhỏ."
Người anh em 4: "Quất thử xem! Nhiều nhất là bị đánh một trận, không thì có thể thế nào? Nếu thành công thì sao?"
Lúc máy bay cất cánh đã là hai giờ rưỡi sáng, khoảng cách thành thị phồn hoa ngoài cửa sổ càng ngày càng xa, cuối cùng dưới góc nhìn ở độ cao vạn mét biến thành một ô hình vẽ trên gạch men mơ hồ ẩn trong bóng tối.
Xuyên thấu qua cửa sổ, Rimbaud nhìn thấy một ít ngôi sao trôi nổi trên không trung, không khỏi muốn đưa tay ra sờ.
Bạch Sở Niên cũng nghiêng đầu theo anh chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ: "Bầu trời về đêm đẹp đúng không?"
Rimbaud nói: "Đó là sự phản chiếu của biển."
Sau khi máy bay tiến vào trạng thái bay ổn định, Bạch Sở Niên có chút buồn ngủ mở điện thoại, trước khi lên máy bay Hà Sở Vị cũng gửi tới không ít ảnh chụp, hắn chỉ lo tải về còn chưa kịp nhìn kỹ.
Là ảnh chụp trong cuộc thi quân khuyển, Hà Sở Vị chụp ảnh chung với quân khuyển đứng đầu, còn có một ít ảnh có mặt hai con sói nhỏ của Hạ gia, Hà Sở Vị để lại tin nhắn oán giận nói: "Thái tử gia năm nay sẽ vào bộ đội Phong Bạo huấn luyện, lần này có thể bận sấp mặt tôi rồi."
Thái tử gia chỉ là cháu trai của tổng chỉ huy PBB Cố Vô Lự, husky lúc trước ở kỳ thi ATWL cùng bọn họ, năng lực J1 là Tát thủ một, nghe nói đã phân hóa cấp hai, thực lực tương đối không tệ, có điều là tựa hồ không dễ quản giáo.
Bạch Sở Niên vốn định giễu cợt hắn hai câu, nhưng bất đắc dĩ máy đã bật chế độ máy bay nên chỉ có thể chờ khi đáp xuống đất trả lời lại.
Kỳ thật lần này xuất hành hắn cũng không phải hoàn toàn không có áp lực, bởi vì lần này là muốn đi gặp bạn bè của Rimbaud, khẳng định không thể quá tùy tiện, hắn mất mấy ngày chuẩn bị lễ vật, còn ở trên trang web tạm thời học tập vài ngày kiến thức về thần gió Boréas.
Đối phương chính là thần minh thân phận tương đương với Rimbaud, càng nghĩ càng khẩn trương.
"Hắn chỉ là một tên ngu xuẩn, em không cần lo lắng." Rimbaud nhìn ra Tiểu Bạch khẩn trương, cười nhẹ an ủi: "Nếu như hắn có chỗ làm cho em khó chịu, em có thể trực tiếp mắng hắn, hoặc là nói cho tôi biết, tôi đến mắng hắn."
"Yên tâm đi lão bà, tôi biết mà." Bạch Sở Niên thả lỏng không ít, dần dần có chút mệt mỏi, hành trình còn dài, máy bay sẽ đến Paris trung chuyển vào buổi sáng.
Hắn tự nhiên dựa vào bên cạnh Rimbaud híp mắt ngủ gật, chung quanh ngồi đầy hành khách bình thường, không có không tặc máy bay, không cần tìm điểm dừng chân nhảy dù, hắn bị cảm giác an toàn trước nay chưa từng có vây quanh, chậm rãi ngủ thiếp đi.
Rimbaud còn không buồn ngủ, cắm tai nghe vào chơi trò chơi, ở đảo Nha Trùng Lục Ngôn đã dạy anh chơi rất nhiều trò chơi, trò anh thích nhất vẫn là ấn phím piano, nghe nhạc đến rồi nhấn phím, rất thú vị.
Bên cạnh bỗng nhiên duỗi ra một bàn tay, nhẹ nhàng kéo dây tai nghe của anh, Rimbaud nhìn sang trái, chủ nhân của bàn tay là sinh viên đại học chụp ảnh đang ngồi bên tay trái mình.
Trò chơi bị gián đoạn giữa chừng, Rimbaud có chút khó chịu kéo tai nghe ra, cúi đầu lạnh lùng liếc hắn.
Chàng trai alpha trả lời bằng tiếng Anh lưu loát: "I"m a photography student on an exchange trip to Paris. (Tôi là sinh viên nhiếp ảnh, chuyến đi này đến Paris để trao đổi học tập)".
Alpha phát âm tiếng Anh quả thật không tệ coi như lưu loát, nói xong câu này chính hắn cũng rất hài lòng.
Rimbaud lộ ra vẻ mặt có chút hoang mang: "Ngươi là người nước ngoài sao, ta nghe không hiểu."
Thanh niên alpha bị nghẹn một chút, sau đó cười nói: "Oh oh, anh nói tiếng Trung rất giỏi nha. Tôi thấy anh ngay khi tôi lên máy bay, anh rất hấp dẫn như thể anh đang tỏa sáng vậy."
Rimbaud nghe vậy hơi nhướng mày: "Alpha, ngươi đang bắt chuyện với ta sao?"
Cậu nhóc kia cũng chưa từng gặp phải omega thẳng thắn như vậy, có chút tính toán sai lầm, chỉ có thể chiến thuật ho khan hai tiếng: "Chuyện này, tôi là sinh viên chuyên ngành nhiếp ảnh, anh lớn lên quá đẹp, tôi có thể chụp ảnh cho anh không?"
Sau đó có thể lấy danh nghĩa gửi ảnh thuận lí thành chương thêm vào cho đám anh em xem, thực là hoàn mỹ mà.
"Có thể." Rimbaud ngược lại hào phóng đáp ứng. Quên mất bắt đầu từ khi nào, anh thích chụp ảnh, thích chụp Tiểu Bạch, cũng thích bị chụp lại, lưu lại.
Chàng trai rất vui, lấy máy ảnh ra tìm góc độ Rimbaud, kỳ thật mỗi góc đều đẹp.
Hắn càn rỡ thưởng thức vẻ đẹp của Rimbaud trong ống kính, chụp thêm hai tấm nữa.
Đột nhiên, có thêm một khuôn mặt trong ống kính
Alpha anh tuấn ngồi bên tay phải omega tỉnh lại, đang gối cằm lên vai omega, nghiêng đầu nhìn hắn.
Mắt mèo màu lam dưới ánh sáng u ám lóe ra ánh sáng lạnh, khóe mắt khẽ nhướng lên, giống như đang nhìn chăm chú một con mèo hoang đang ngoạm con cá khô nhỏ trong miệng.
Tiểu gia hỏa kia run rẩy, vì sợ hãi nên ngay lập tức đặt máy ảnh xuống.
Bạch Sở Niên lười biếng giãn ra thân thể một chút: "Trong máy bay có chút nóng nha, tôi vẫn là đem nhẫn cưới tháo ra thì hơn."
Hắn lại lấy ra hai tấm giấy chứng nhận kết hôn từ trong túi ra, mở trang dán ảnh ra ngoài, dùng tay đeo nhẫn cầm lên quạt: "Giấy chứng nhận kết hôn này chất lượng thực tốt, so với những thứ khác quạt gió gió cũng mát hơn nhiều."