Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
Sau khi tổ tiết mục bị Tạ Trản chém đinh chặt sắt cự tuyệt, Tạ Như Nhân lại chủ động tìm tới bọn họ!
Nữ nhân này cũng đủ chấp nhất, mò tìm số điện thoại phục vụ khán giả của tổ tiết mục, một tầng lại một tầng liên hệ lên phía trên.
Lại còn liên tục kiên trì, vốn dĩ người ta còn nghĩ là kẻ lừa đảo, nên không phản ứng bà ta, bà ta lại gọi hết lần này tới lần khác!
Nhiệt độ của Tạ Trản ở hiện tại cao như vậy, chắc chắn sẽ có công ty muốn ký hợp đồng với hắn.
Tạ Như Nhân sợ vị trí quản lý của hắn bị người ta giành mất, cho nên mới cố chấp tìm cho bằng được!
—
[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki.com/user/Nhatdadiemvu]
Ba chữ "Tạ Như Nhân" đối với Tạ Trản mà nói, tựa như ma chú.
Từ khi tổ tiết mục nhắc việc muốn liên hệ người thân, Tạ Trản đến nằm mơ cũng thấy ác mộng.
Gần như mỗi một lần đều mơ thấy, khi hắn đang nắm tay Ngọc tiểu thư, Tạ Như Nhân liền đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, giống như oan hồn ám lấy hắn.
Mỗi lần, Tạ Trản đều sợ tới toàn thân đầy mồ hôi lạnh, hoảng loạn bừng tỉnh!
Bên tai đều là âm thanh trong mộng, Tạ Như Nhân âm trầm mà nói...
"Mày cho rằng cánh cứng cáp rồi, liền có thể một mình bay đi? Tao nói cho mày biết, tao là mẹ mày, đời này mày đừng hòng thoát khỏi tao!"
"Tạ Trản, đưa tiền! Không phải mày leo lên được thiên kim giàu có sao? Đưa tiền!"
"Mày muốn không hiếu thuận tao? Tạ Trản! Mày nằm mơ!"
"..."
Cho dù là công viên giải trí lần trước, hay là viện phúc lợi, Tạ Trản cùng lắm cũng chỉ là thất thố mà thôi.
Nhưng tưởng tượng đến Tạ Như Nhân, tinh thần Tạ Trản đều ở trong trạng thái sắp hỏng mất!
Từ trong mộng bừng tỉnh, liền bắt đầu không ngủ được, hơn nữa suy nghĩ tâm tâm niệm niệm đều là hắn nên làm cái gì bây giờ?
Từ nhỏ chịu đựng tay đấm chân đá cùng áp bức tinh thần, làm Tạ Trản đối với Tạ Như Nhân hình thành phản xạ có điều kiện.
Vì vậy trong lúc ghi hình, tổ tiết mục đột ngột nhắc đến cảnh quay liên hệ người thân, nói hiện tại đã đến lượt người thân của hắn...
Sắc mặt Tạ Trản nháy mắt liền tái nhợt.
Thậm chí hô hấp cũng trở nên khó khăn.
"Người thân cái gì? Tôi không có..." Không có người thân!
"Tạ Trản." Đầu dây bên kia điện thoại, âm thanh Tạ Như Nhân đã truyền tới: "Cái đứa nhỏ này, đi tham gia tiết mục sao lại không nói với mẹ một tiếng? Vừa đi chính là hơn nửa năm, đến một tin cũng không báo về trong nhà, có biết mẹ rất lo lắng cho con hay không?"
Thanh âm Tạ Như Nhân đầy ôn nhu.
Dù sao trước kia cũng đã leo lên không ít kẻ có tiền, ở trước mặt người ngoài, vẫn là có chút bản lĩnh ngụy trang.
Duy chỉ một mình Tạ Trản, chưa bao giờ được nghe chất giọng ôn nhu này phát ra từ bà ta.
Đáy lòng Tạ Trản, từng tấc lạnh xuống.
Hắn biết, trong tình huống hiện tại, tốt nhất nên bày ra vẻ mặt tươi cười, trưng ra một cảnh tượng mẫu từ tử hiếu.
Nhưng khi nghe được giọng nói của Tạ Như Nhân, hắn đến nửa điểm tươi cười cũng cố không nổi, chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh.
Dưới màn ảnh độ không góc chết, khán giả đương nhiên có thể nhận thấy, bầu không khí cực kỳ quái dị bao quanh Tạ Trản...
[Sao lại thế này? Tôi có cảm giác, quan hệ của Tạ Trản và mẹ hắn không được tốt lắm?]
[Chắc chắn là vậy, những người khác đều vui vui vẻ vẻ, chỉ có hắn là một bộ mặt người chết.]
[Có thể tốt sao? Không nghe bà ấy nói hơn nửa năm không liên lạc một lần sao? Tôi cảm thấy nếu không phải tổ tiết mục tìm mẹ hắn ghi hình phân đoạn liên hệ người thân, chắc mẹ hắn cũng cho rằng con mình chết ở bên ngoài rồi.]
[Sao lại có thể như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì trước kia nháo ra mâu thuẫn với mẹ hắn sao?]
[Hừ, bởi vì một chút mâu thuẫn nhỏ, liền có thể không liên hệ người nhà mình, thật sự quá không hiểu chuyện rồi đấy.]
Đạo sư trong tổ tiết mục hỏi chuyện lúc nhỏ của Tạ Trản, Tạ Như Nhân đều nhất nhất đáp rằng...
"Tạ Trản, từ lúc thằng bé còn rất nhỏ, cha thằng bé đã không cần mẹ con tôi, là tôi cực cực khổ khổ đem thằng bé nuôi lớn."
Đạo sư trầm mặc, vừa rồi ông ta hỏi là "Tạ Trản khi còn nhỏ có sở thích thú vị hay sự kiện ấn tượng nào không", mẹ hắn liền trả lời đến... làm người ta không thể tiếp lời!