Không đến thời gian mười lăm năm, từ tiểu tử nghèo trong khe suối năm đó, xoay người trở thành tinh anh trong giới.
Mới hơn tuổi.
Tinh anh mới trong thương trường.
Tuổi trẻ tài năng tuấn tú.
Người đàn ông độc thân hoàng kim.
Lúc trước người từng trào phúng Tần Kiệt ăn cơm mềm, nay thời thế đổi thay trở thành một đám con cháu quý tộc ngoan đến vô cùng, ăn nói khép nép ở trước mặt hắn ai cùng phải cúi thấp đầu gọi Tần tổng.
Sau khi thực hiện một loạt thao tác vô sĩ như thế để đưa mình tiến vào giới thượng lưu cao tầng, Tần Kiệt ở trong tình trường có thể nói xuân phong đắc ý.
Mỹ nhân muôn màu muôn vẻ, mập ốm cao thấp, người trước ngã xuống, người sau tiến lên nhào vào trong ngực hắn không ngừng.
Sinh ý cũng càng làm càng lớn, dùng tài sản Phó gia chuyển tới Tần gia, so với Phó gia khi trước mà nói, còn muốn huy hoàng hơn nhiều.
Thời gian dài, ai còn nhớ rõ năm đó hắn làm giàu như thế nào chứ?
Tất cả mọi người chỉ cảm thấy, Tần tổng thật sự là nhân vật phong vân, nhân trung long phượng. Nghe nói năm đó với thân phận tiểu tử sinh ra ở một cái sơn thôn hẻo lánh muốn cái gì cũng không có, hiện tại lại dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, gánh vác đến hiện tại, thật khiến người người bội phục!
Không người nào còn nhớ rõ, từng có một Phó gia ở trong giới thượng lưu tại kinh đô ngang dọc một thời.
Cũng không còn người than tiếc, những nhân khẩu của Phó gia vừa chết thật sự quá thảm!
Tần Kiệt một lần lại một lần bước lên bảng xếp hạng phú hào, đồng thời còn trở thành một trong không ít người trẻ tuổi gây dựng sự nghiệp mẫu mực từ ' hai bàn tay trắng', phong hào ' vị lãnh tụ mẫu mực'.
Tất cả mọi người đều ảo tưởng, chính mình có thể trở thành một Tần Kiệt tiếp theo.
Tần Kiệt từ khi gặp gỡ Phó Minh Nguyệt, có thể nói thuận buồm xuôi gió.
Điều duy nhất làm hắn cảm thấy không hài lòng, chính là người anh trai Tần Ngạn ——
Mỗi khi nhắc tới Tần Ngạn, Tần Kiệt liền hận không thể nghiến răng nghiến lợi, mắng một câu con hoang!
Nhà bọn họ có ý tốt mua hắn trở về, kết quả hắn không biết cảm ơn, còn lấy oán trả ơn!
Hắn( TK) lúc trước thi đậu đại học, trong nhà đào hết toàn bộ tích cóp, cũng kham không nổi học phí năm nhất của trường đại học kinh đô.
Vì thế trong nhà quyết định đem em gái hắn(TK) gả đi ra ngoài đổi tiền trở về, nam nhân kia tuy rằng tuổi hơi lớn chút, nhưng người ta cũng nguyện ý ra giá khối làm lễ hỏi.
Nhưng Tần Ngạn đứa con hoang kia, thật ra còn cho rằng chính mình là anh trai ruột của nàng cơ đấy.
Em gái hắn(TK) đều đã gả qua nhà người ta rồi, kết quả còn bị Tần Ngạn đoạt trở về.
Biết chuyện đổi em gái để lấy tiền đóng học phí cho hắn xong, còn dám đem hắn ấn trên mặt đất, đánh một trận.
Lại còn cố ý đánh xém gãy hai chân hắn(TK), tuy rằng khi đi đường không có bất luận cái gì khác thường, nhưng khi thời tiết thay đổi, mưa gió kéo tới, xương cốt chỗ đó đều đau đến muốn mạng!
Mỗi lúc như thế, Tần Kiệt liền hận Tần Ngạn, hận đến muốn chết!
Hắn(TK) đời này đã qua tuổi, cũng đã trở thành tinh anh trong xã hội, xuôi gió xuôi nước, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.
Dựa vào cái gì muốn hắn chịu loại khổ sở thân xác chứ ?!
Hơn nữa cái ốm đau này, vẫn cùng đi với hắn cả đời.
Tần Kiệt hận Tần Ngạn, Tần Ngạn cũng đồng dạng hận chết Tần Kiệt!
Cả nhà bọn họ không yêu thương người con nuôi như hắn, hắn cảm thấy đều không sao cả, coi như vần còn ơn dưỡng dục nhiều năm như vậy. Nhưng Phồn Tinh là con gái là em gái của bọn họ nha!
Cái lão nam nhân trong Tần gia thôn kia, đều đã - tuổi có hơn, vì Tần Kiệt vợ chồng Tần Sơn Trúc thế nhưng cô bé Phồn Tinh mới - tuổi gả cho người ta.
Tần Ngạn lúc ấy đang ở bên ngoài lang bạt.
Liều sống liều chết, mơ ước có một ngày kia, có thể đem Phồn Tinh tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Làm cô bé của hắn có thể trải qua những ngày sinh hoạt tốt đẹp, vô lo vô nghĩ, dù sao chỉ cần hắn có thể ở thành phố lớn dừng chân, cho dù có làm trâu làm ngựa, so ra đều thắng cuộc sống vất vả ở Tần gia thôn!
Hắn thậm chí đều đã quy hoạch tốt, có kế hoạch rành mạch rõ ràng, chờ lại qua mấy tháng trở về ăn tết, sau đó liền nhân cơ hội đem Phồn Tinh mang đi.
Nhưng cho dù mới mấy tháng mà thôi a, hắn chung quy vẫn muộn một bước.
Chờ sau mấy tháng khi hắn trở về, cô bé kiều kiều mềm mại của hắn thế nhưng đã gả chồng!
Hơn nữa còn gả cho một người nam nhân khó coi như vậy!
Thời điểm tiểu cô nương nhìn thấy hắn, ánh mắt hơi hơi dại, si ngốc, phản ứng trì độn. Qua hồi lâu sau, tròng mắt mới xoay chuyển, thật cẩn thận hô một tiếng, "Anh trai?"
Tần Ngạn trong xương cốt kỳ thật là một người trọng tình trọng nghĩa, chẳng sợ khi ở Tần gia chịu đủ khắt khe, nhưng nghĩ đến niệm tình phân lượng vợ chồng Tần Sơn Trúc cưu mang hắn tuổi nhỏ bị bọn buôn người bắt đi, cho nên dù trong lòng có tức giận hay uất ức hắn cũng ráng nén lại không phát tính tình chút nào.
Chuyện đang diễn ra với Phồn Tinh, đối hắn mà nói, không khác gì mang một đả kích có tính chất huỷ diệt.
Đây là thân nhân duy nhất trên đời này của hắn, là bảo bối duy nhất hắn đặt ở đầu quả tim mà đau mà thương nàng!
Đem Phồn Tinh cướp về rồi mang nàng đi thì có thể như thế nào?
Những tổn thương đã từng chịu qua kia, căn bản vô pháp đền bù!
Tần Ngạn trước giờ không được học qua trường lớp gì, mang theo cô bé Tần Phồn Tinh si ngốc, dựa làm công mà nói, căn bản không có khả năng dừng chân.
Huống chi, hắn còn nghĩ gom góp nhiều tiền để cho Phồn Tinh chữa bệnh.
Hắn liền chỉ có một cái tiện mệnh như thế, cho dù liều mạng cho dù làm bất cứ việc gì đều chỉ có một mục đích. Hắn muốn cùng với nàng thoát khỏi bể khổ, để nàng khỏe mạnh trở thành cô gái cao quý nhất.
Cũng đúng bởi vì bộ dáng liều chết như thế, hắn được người ta thưởng thức coi trọng, từ đó đi trên con đường cùng Tần Kiệt hoàn toàn không giống nhau...
Tần Kiệt là nhân tài từ đại học đế đô tốt nghiệp ra, ngăn nắp hoa lệ.
Mà hắn liền giống như một người dọn dẹp trong cống thoát nước vậy, không thể bước ra khỏi bóng tối, cũng như không thể quang minh chính đại đứng trước ánh sáng mặt trời. Hắn bắt đầu bước vào con đường liếm máu trên lưỡi đao, lấy cái mạng này kiếm tiền.
Từ thân phận thuộc hạ nho nhỏ của nhân vật lớn đó, đến khi chính mình trở thành nhân vật lớn đường đường chính chính. Tần Ngạn từ đầu chí cuối, đều vô cùng siêng năng cùng Tần Kiệt đối nghịch.
Nếu không phải bên người Tần Kiệt luôn mang theo mấy người bảo tiêu, hắn(TN) muốn hắn(TK) chết!
Tần Ngạn đảm nhận vai Boss phản diện này có thể nói vô cùng tận chức tận trách, Tần Kiệt rất nhiều lần đều thiếu chút nữa bị hắn(TN) nhằm vào đến ngã xuống thung lũng.
Nhưng rốt cuộc Tần Kiệt cũng là vai chính của thế giới, được thiên đạo ưu đãi, đạo cao hơn người ta một trượng.
Tần Ngạn cuối cùng không chỉ không có thể lộng chết được Tần Kiệt, ngược lại bị Tần Kiệt thiết lập bẫy rập, đưa vào ngục giam.
Rốt cuộc Tần Ngạn ở trên đường lang bạt nhiều năm như vậy, cũng vì muốn che chở chu toàn cho Phồn Tinh, sớm đã không có cái điểm mấu chốt nào nữa.
Trên tay dính đầy máu.
Làm vô số chuyện không nên làm, căn bản không có khả năng bứt ra.
Bị đưa vào ngục giam, cũng chỉ còn tử lộ!
Mà Phồn Tinh thì sao...
Hoàn toàn chính là một pháo hôi chú định bị hi sinh trong thế giới này.
Sưu Thần Hào nhìn nhãi con mới ba tuổi đang nghe cốt truyện đều có thể nghe đến ngủ mất, quả thực nhịn không được muốn ôm đi...
Má nó!
Tức muốn điên!
Mẹ nó, cô hiện tại không lắng nghe cốt truyện, chờ tới khi trưởng thành, phải bị lão già đáng khinh đáng tuổi cha kia XXOO đó, có biết không?
Nó rốt cuộc tạo ra cái nghiệt gì a, đã có điểm chỉ số thông minh a, đều đã mẹ nó có điểm chỉ số thông minh, rõ ràng có thể tự mình phân tích cốt truyện a!
Kết quả, Phồn Tinh tiến vào thân thể nhãi con này.
Tuổi nhỏ, đúng thật ngây thơ mờ mịt, thời điểm tham ăn tham ngủ.
Nói nói với cô vài giờ rồi đấy, haizzz...
Dù sao chỉ cần là nhãi con, muốn hiểu rõ những chuyện này chắc cũng đã mệt rã rời.
Nhưng mà nào có ai như cô chứ, ăn xong ngủ, ngủ xong ăn, thật mẹ nó y như heo!
Giảng giải cốt truyện cho Phồn Tinh, Sưu Thần Hào mất đến hai ba ngày.
Không có biện pháp, chỉ có thể nói nữ nhân Lý Tú Lệ này, cũng quá không phải người.
Cũng chưa từng gặp qua người mẹ nào như vậy, mẹ nó con trai thì coi như bảo bối, con gái thì... chẳng lẽ con gái liền không phải miếng thịt từ trên người nàng rơi xuống sao?
Cô bé người ta còn không đến ba tuổi, ngày mùa đông chỉ ăn mặc quần áo mỏng manh của mùa thu, cả ngày đều đông lạnh đến run run.
Trong nhà, thứ ăn ngon tất cả đều cho Tần Kiệt, Phồn Tinh ở bên cạnh mắt trông mong nhìn phía đó, nhìn thấy mà thương.
Mỗi ngày không phải bị đông lạnh đến vẻ mặt mộng bức, chính là đói đến váng đầu hoa mắt.
Tuy nói đã có điểm chỉ số thông minh, nhưng vẫn còn rất thấp a. Ăn không đủ no lại mặc không đủ ấm, tự nhiên liền không có biện pháp tập trung lực chú ý.
Thường xuyên là Sưu Thần Hào giảng cốt truyện giảng đến nửa đường, Phồn Tinh vuốt bụng nhỏ, run rẩy kêu đói.
"Nhị Cẩu, đói..."
Trong mấy ngày nay, Phồn Tinh nói được bao nhiêu lần, thì cũng chỉ có nhiêu đó: ' đói', 'lạnh'.
Sưu Thần Hào quả thực cảm thấy lời này có độc, nghe nhiều lần xong, nó thế nhưng không thể hiểu được cũng cảm thấy có chút đói.
words.