Tiểu Hoa Hoa không biết thức thời như hiện tại, khiến tiểu hôn quân tức giận đến nỗi mặt mày đen như đít nồi.
Căn bản nàng một chút xíu cũng đều không muốn tiếp tục nuôi dưỡng đóa Tiểu Hoa Hoa này, ghé vào trên lưng Tần Ngạn, tự hỏi khả năng đổi một đóa tiểu dã hoa khác tới dưỡng.
Suy nghĩ một vòng kĩ càng, đại lão mới phát hiện, chính mình hiện tại lùn thấp lè tè, bên người căn bản không có một tiểu dã hoa xinh đẹp khác để nàng chọn nha.
Phồn Tinh:... Nàng có một, chút, không vui.
"Hôm nay chỉ nướng một con cá, về sau mỗi ngày đều nướng một con cá, như vậy chúng ta còn có thể ăn ba ngày, được không?"
Tần Ngạn trưng cầu ý kiến của Phồn Tinh, chỉ nướng một con cá.
Đang trong lúc nhãi con sinh khí, vì thế, nửa điểm tâm tình thương hoa tiếc ngọc đều không có.
Vui vui vẻ vẻ gặm rớt mảng lớn thịt cá, còn có đầu cá.
Dư lại chút ít thịt nhỏ mới đưa cho Tần Ngạn.
Cố tình Tần Ngạn còn vui tươi hớn hở, cảm thấy siêu vui vẻ, "Tinh Tinh, anh không cần ăn nhiều như vậy, em cứ ăn nhiều một chút là được!"
Một bên ăn còn một bên cảm động: "Anh biết, trên đời này người đối với anh tốt nhất chỉ có mình Tinh Tinh."
Phồn Tinh: "..."
Haha...
Tốt, nàng có trăm triệu điểm không vui!
Thời điểm ăn cơm tối, vợ chồng Tần Sơn Trúc ăn xong trước một bước, rồi đi qua nhà hàng xóm chơi.
Tần Kiệt ăn chậm, cố ý kẹp miếng thịt ở trước mắt Phồn Tinh lắc lư, "Em gái a, muốn ăn thịt sao?"
Phồn Tinh cảnh giác nhìn chằm chằm hắn.
Nàng mới không phải Tiểu Tinh Tinh thèm thịt như vậy a!
"Ngươi đáp ứng ta, về sau đừng đi theo sau mông tên tiểu dã loại kia, ta liền cho ngươi ăn một ngụm thịt, thế nào?"
Chỉ có thể nói, có một số người thật sự từ nhỏ liền gian xảo, lại còn có đầu óc ảo tưởng.
Tần Kiệt tuy còn nhỏ tuổi, cũng đã biết nên như thế nào vận dụng linh hoạt thủ đoạn ly gián.
Hắn biết người quan trọng nhất trong lòng Tần Ngạn chính là Phồn Tinh, nếu Phồn Tinh cũng không muốn cùng tiểu dã loại kia chơi, không biết chừng trong lòng hắn có bao nhiêu thương tâm đây.
Đến nỗi đứa em gái Phồn Tinh này, Tần Kiệt cảm thấy giống như một đứa ngu ngốc vậy.
Mẹ nó nói, nàng quả thực như cái bồi tiền hóa, thật sự một chút cũng chưa nói sai.
Hắn mới là anh trai ruột của nàng, kết quả nàng mỗi ngày tung ta tung tăng đi theo sau mông tên tiểu dã loại đó!
Liền y như con chó nhỏ vậy, Tần Kiệt mỗi lần nhìn thấy đều cảm thấy rất tức giận.
Tần Kiệt trong đầu đầy ý nghĩ xấu xa hẹp hòi nhỏ mọn, nhưng Phồn Tinh cũng không phải nhãi con gì tốt a!
Tặc lưỡi mà nhìn chằm chằm miếng thịt, nàng tuy rằng không thèm thịt ăn, nhưng mà... nếu có thể ăn đến thịt, nàng cũng sẽ thực vui vẻ.
"Thật sao?"
Nhãi con một bộ dáng ' suy nghĩ ăn thịt đang điên cuồng lắc lư trong lòng ', hình tượng sinh động suy diễn y như nhãi con có chỉ số thông minh không cao.
"Đương nhiên thật sự, ta cũng là anh trai ngươi, như thế nào sẽ lừa ngươi chứ?"
Tần Kiệt nhỏ mà lanh.
Phồn Tinh nghiêng nghiêng đầu, có chút không mấy vui vẻ cự tuyệt, "Bưởi bưởi quá nhỏ, Tinh Tinh ăn không no."
bưởi bưởi: thịt thịt á nha.
Sau đó đôi mắt thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm cái đĩa đầy thịt, phảng phất đang ám chỉ chút gì đó.
Tần Kiệt tâm tính toán, dứt khoát đem thịt trong đĩa còn dư lại tất cả đều đang cho Phồn Tinh, "Đây, toàn bộ đều cho ngươi ăn, về sau không cho ngươi cùng đứa con hoang kia chơi, biết không?"
Phồn Tinh không đáp ứng, cũng không có không đáp ứng.
Nhãi con vui vui vẻ vẻ ôm cái đĩa thịt, lấy tốc độ gió cuốn mây tan ăn xong rồi còn thừa non nửa đĩa ớt cay xào thịt.
Tần Kiệt thậm chí không kịp ngăn cản.
Tiểu hài tử nào có ai không thèm đồ ăn đâu?
Cho dù Tần Kiệt, lúc ấy cũng đau lòng đến muốn mệnh.
Nhưng tưởng tượng đến Tần Ngạn đến cuối cùng một cái bạn chơi cùng đều không có, Tần Kiệt mạc danh cảm thấy có loại cảm giác thần thanh khí sảng.
Cùng lắm, về sau cho tiểu bồi tiều hóa này một chút chỗ tốt, đến lúc đó khiến nàng tung ta tung tăng theo sau lưng mình.
Bảo nàng làm gì, nàng phải làm đó.
"Nhớ kỹ lời ta vừa rồi nói với ngươi đó, ngươi về sau nếu còn dám cùng cái tiểu dã loại kia chơi, ta liền nói cho mẹ thu thập ngươi!"
Phồn Tinh liếm xong đĩa, hơi hơi ngẩng đầu, nhãi con đầy mặt đều mê mang cùng ngây thơ,
"... Tiểu Dã luôn là ai?"
Tần Kiệt hung tợn nói, "Đương nhiên nói chính là Tần Ngạn!"
"Úc, ngươi nói oa oa nga... ta đây không đáp ứng."
Sưu Thần Hào lúc ấy liền cảm thấy...
Thảo! Cái thao tác này của ngươi thực ngưu bức nha!
Có chút người, bởi vì chỉ số thông minh cao, cho nên tâm tư đen đúa.
Mà có chút người tâm tư hắc hóc không quan hệ tới chỉ số thông minh.
Chính là đơn thuần, nhưng đã hắc hóa từ trong xương cốt!
Ngươi quản chỉ số thông minh cao nàng không cao sao, nàng cho dù có nhược trí đi nữa, cũng có thể hố ngươi đến không biết trời trăng mây gió gì!
"Tần Phồn Tinh, ngươi gạt ta!!!"
Tần Kiệt tức giận đến nỗi ngao ngao hét to một tiếng, đối với Phồn Tinh trợn mắt nhìn, "Ngươi cư nhiên dám lừa ta lấy thịt ăn! Ngươi có tin nói cho mẹ biết hay không, làm bà ấy đánh chết ngươi!"
"Không lừa." Phồn Tinh đầy mặt vô tội, thiên chân vô tà.
Vốn dĩ liền không có lừa, hắn nói không được cùng tiểu dã loại chơi, oa oa không phải con hoang, cho nên không lừa.
"Ta có thể đem thịt ăn trả cho ngươi."
Nhãi con gian xảo nghiêng nghiêng đầu, nhìn qua có điểm tiểu buồn rầu, "Phun cho ngươi, ngươi lấy sao?"
"Nôn ——" Nhãi con vươn đầu lưỡi nhỏ, phảng phất thật sự tính toán nhổ ra.
Tần Kiệt vốn dĩ cực kì yêu sạch sẽ, hoàn toàn chịu không nổi chuyện như vậy.
Bị Phồn Tinh tức giận đến ngao ngao kêu liền chạy mất, chịu không nổi! Hoàn toàn chịu không nổi!
Tưởng tượng đến cảnh thịt bị nhổ ra, Tần Kiệt cũng không muốn ăn nữa đi.
Chẳng qua hắn cũng không đi theo Lý Tú Lệ cáo trạng, mất mặt!
Hắn cũng rất sĩ diện!
Phồn Tinh ăn được nửa đĩa ớt cay xào thịt, nằm trong ngực Tần Ngạn mơ mơ màng màng, đều ngăn không được khóe miệng cong cong, cười đến canh cách.
"Hì hì hì..."
"Hì hì..."
Tần Ngạn: "..."
Tuy rằng không biết em gái mơ thấy cái gì, nhưng giống như thực vui vẻ.
Trước ngực hắn, cơ hồ đều bị nước miếng của nàng bao phủ.
*
Nguyên bản mùa đông hẳn phải vô cùng khó sống, rốt cuộc thiếu ăn thiếu mặc.
Nhưng từ khi Phồn Tinh ở dưới sông bắt cá lên xong, Tần Ngạn sau đó tận dụng toàn bộ mùa đông đều tìm cách bào chế đồ ăn ngon cho nàng.
Đem mặt băng đục thủng vào hố, phía dưới cá bởi vì thiếu oxy, tự nhiên cứ như vậy liền tụ tập đến chỗ lỗ thủng.
Nhưng mà hai nhóc thất học cũng không biết nguyên lý này, đặc biệt nhãi con Phồn Tinh còn nghiêm trang cùng Tần Ngạn giải thích cá cá cũng sợ lạnh, nguyên lý cá cá cũng muốn ăn thịt...
Tần Ngạn liền hoàn toàn bị nàng mang chạy trật đường ray.
Tinh Tinh nói quả thực có đạo lý!
Không nhất định là cá muốn ăn thịt, phỏng chừng càng nhiều hẳn do trong nước lạnh, bàn tay đưa xuống xong, cá cũng muốn nhân cơ hội sưởi ấm.
Ngay sau đó, hai tay nhỏ của nhãi con ba tuổi nhanh nhẹn bắt lấy có rồi vút vút quăng lên không trung.
Tần Ngạn không thể để Phồn Tinh đem bàn tay nhúng vào trong động băng quấy lung tung đến nỗi sưng to như trước nữa, chính tay hắn tất cả đều bị nứt da!
Sưng đến giống y như móng heo vậy, toàn bộ mùa đông đều bị bầm lên, nhìn đều làm người cảm thấy khủng bố.
Nhoáng mắt liền đến mùa xuân.
Tần Ngạn sớm đã quên, thời điểm lúc trước hắn bị Lý Tú Lệ đánh đến vỡ đầu chảy máu, Phồn Tinh nghiêm trang nói với hắn nói ——
Bà ta đánh oa oa, chờ em lợi hại, gϊếŧ bà ta!
Nhưng Phồn Tinh từ đầu chí cuối cũng chưa quên!
Mùa đông rắn đã ngủ đông, mùa xuân liền không có ngủ nha!!!
Tần Ngạn mùa đông phải lên núi nhặt củi lửa, mùa xuân tới, trừ bỏ muốn nhặt củi nhóm lửa ở ngoài, còn muốn hắn thuận tiện hái chút rau dại trở về.
Hắn vẫn cứ dựa theo lệ thường, đem Phồn Tinh đặt dưới gốc cây.
Cũng chính trong khoảng thời gian hắn vắng mặt này, nhãi con bắt đầu làm...
words.