Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
Mùi máu tươi dâng lên, bên người tiểu tang thi Phồn Tinh tức khắc trống trải.
Chỉ còn lại cô lẻ loi một mình, những con khác đều đã chạy đi ăn cơm.
Cùng nhau ấm áp ăn chung một nồi.
Thấy người ta ăn cơm, tiểu tang thi liền có chút thèm, còn có chút hâm mộ.
Chậm rì rì nâng lên móng vuốt, thò đến bao nilon trên cổ, lấy ra một cây hotdog, nhét vào trong miệng gặm.
[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki.com/user/Nhatdadiemvu]
Trên tòa nhà cao tầng cách đó không xa.
Có người dùng kính viễn vọng quan sát động tĩnh bên dưới, chú ý tới Phồn Tinh.
"Anh xem, con tang thi thấp lè tè kia, hình như không giống mấy con tang thi khác cho lắm..." Tiểu Hoàng Mao khều khều thanh niên mặc quần áo trắng bên cạnh.
Tiểu Hoàng Mao: Đầu tóc vàng.
Thanh niên mặc quần áo trắng cũng nhíu mày, phát hiện Phồn Tinh khác thường.
Dựa vào quan sát nhiều ngày của bọn họ, tang thi một khi gặp vật sống, liền sẽ không thể khống chế như đám ong vỡ tổ nảy lên, bốn phía gặm cắn.
Đặc biệt đối với hương vị máu tươi lan tràn trong không khí, sẽ càng trở nên điên cuồng táo bạo.
Mà tang thi này...
Ngơ ngác đứng ở nơi đó, không hùa vào đám đông.
Càng nhìn tiếp, hình như nó còn tự mang theo thức ăn.
Tiểu tang thi Thấp Lè Tè Phồn Tinh hoàn toàn không biết, đang có người quan sát cô.
"Ơ kìa, anh xem anh xem, nó còn nằm xuống!" Tiểu Hoàng Mao trong lòng "mẹ nó mẹ nó", giống như vừa phát hiện ra một châu lục mới.
Sưu Thần Hào lúc này cũng đang điên cuồng gào lên: 【Tại sao cô lại nằm xuống?】 Đệch! Cô mới đi được bao lâu, bây giờ lại nằm xuống!
Ai có thể hiểu được loại tuyệt vọng này của nó không?
Giống như bà mẹ già muốn dạy con gái ngốc chăm chỉ một chút, đã khóc la cầu quỳ, dùng ra mọi công phu võ nghệ. Kết quả tiểu gấu con này, một lời không hợp liền hướng trên mặt đất nằm.
Này nếu là trước khi mạt thế.
Không hề nghi ngờ, cô có thể dựa vào ăn vạ, thành tựu trăm vạn gia nghiệp, đi lên đỉnh cao nhân sinh!
Sưu Thần Hào không nhận được bất kỳ lời đáp lại nào.
Bởi vì nó không gọi cô ba ba, cũng không gọi cô tiểu tổ tông.
Phồn Tinh nằm rạp trên mặt đất, thoải mái dễ chịu bắt đầu phơi nắng, chờ đến màn đêm buông xuống mới chậm rì rì từ trên mặt đất bò dậy...
Mà ở nhà cao tầng cách đó không xa, cô ngủ bao lâu, người ở bên trên này liền quan sát cô bấy lâu.
Hơn nữa còn là luân phiên thay ca, để cùng xác nhận xem, rốt cuộc cô có phải tang thi hay không.
Đến cuối cùng Hoàng Mao xác định: "Tạ ca, em cảm thấy Thấp Lè Tè kia có khả năng không phải tang thi."
Sở dĩ tang thi khủng bố, chính là bởi vì chúng dư thừa tinh lực, hoàn toàn không biết mệt mỏi. Bất kể là ban ngày hay đêm tối, chúng đều hoạt động kiếm ăn, gần như không có thời điểm dừng lại.
Ở đâu lại có tang thi nằm bò ra ngủ?
Thanh niên mặc quần áo trắng chính là "Tạ ca" trong miệng Hoàng Mao, bọn họ một đội sáu người, bốn nam hai nữ. Là bạn cùng trường đại học, quan hệ không tồi, vào thời điểm vừa mới bắt đầu mạt thế liền lập tức liên hệ với nhau.
Mọi người đều thân thiết, cùng chiếu cố và hỗ trợ nhau, để có thể tiếp tục sống sót trong thời mạt thế này.
Chỗ ở hiện tại của bọn họ là trú trong nhà Tạ Đình Châu, hắn ở trường học chính là nhân vật phong vân, cho nên mấy người trước mắt cũng là Thiên Lôi nghe hắn sai đâu đánh đó.
Tạ Đình Châu rất có tầm nhìn, ban đầu đã tranh thủ góp nhặt chút thức ăn, cho nên sáu người nơi này còn chưa chân chính cảm nhận được mạt thế đáng sợ đến mức nào.
Nhưng dù nhiều thức ăn thì cũng có một ngày sẽ phải ăn hết, huống chi bọn họ còn có đến sáu người, tình hình trước mắt đã có chút căng thẳng.
Phải nghĩ biện pháp rời đi, bằng không, chỉ có thể chờ chết!
Nhưng nơi này là trung tâm thành phố, tang thi rất nhiều, nếu như tùy tiện hành động, chắc chắn là đường chết.
Nếu "Thấp Lè Tè" kia không phải tang thi, lại có thể hoàn hảo không chút tổn hao gì sinh tồn trong đám tang thi...
Nhóm người Tạ Đình Châu cảm thấy, có lẽ có thể kết minh.
Phồn Tinh không biết, từ đâu ra cô lại có cái danh hiệu "Thấp Lè Tè".
Hoàng Mao cũng không biết, hắn đặt cho tiểu tổ tông này một danh hiệu, liền làm tiểu tổ tông này ghi hận hắn, thiếu chút nữa hố chết luôn hắn!
Thúy Hoa: Sẽ không nuôi sai người, sẽ không nuôi sai người, sẽ không nuôi sai người.
Không phải Tiểu Hoa Hoa nào đại lão cũng nuôi, nếu không phải Thích Hà tính tình tốt, Từ Thụy Khanh tính tình tốt, Tạ Trản tính tình tốt, đại lão sẽ không ôn nhu nuôi hoa như vậy, mà là trực tiếp bạo lực thuần cẩu.
A Vũ: Thúy Hoa nói không nuôi sai người là vì thế giới này có nam phụ. Nhưng yên tâm, không cẩu huyết.