Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
Mạt thế mười năm.
Căn cứ nhân loại phát triển đến hừng hực khí thế, căn cứ tang thi cũng đồng dạng.
Sau khi trải qua hai đợt sàng lọc khôn sống mống chết, số lượng tang thi giảm mạnh, nhưng lưu lại đều là thành phần xuất sắc, có thể gọi là tinh anh trong tang thi.
Tạ Đình Châu là nhân vật đưa căn cứ Thánh Thạch lên vị trí hàng đầu giữa các căn cứ nhân loại, và hiện tại Thánh Thạch vẫn đang tiếp tục lớn mạnh.
Mỗi ngày đều dốc hết sức lực, vì làm cho căn cứ phát triển tốt hơn.
Nếu không phải mạt thế tiến đến, hắn cũng không tưởng tượng được, hắn thế nhưng có một mặt tính cách vì người quên mình như vậy.
Trước kia, chuyện duy nhất hắn muốn làm là tốt nghiệp đại học, sau đó kế thừa gia nghiệp, sinh hoạt hưởng thụ, chỉ cần không làm gia sản lụn bại là được. Kết giao vài người bạn gái, sinh hoạt muốn bao nhiêu muôn màu muôn vẻ, liền có bấy nhiêu muôn màu muôn vẻ.
Mà hiện tại thì sao?
Mấy năm trước căn cứ Thánh Thạch nuôi chó, sinh chó con đều đã có đôi có cặp, nhưng mười năm này, hắn vẫn vội đến không có thời gian tìm nữ nhân!
Kỳ thật, ngẫu nhiên cũng sẽ nhớ tới tiểu tang thi Thấp Lè Tè.
Ngươi cho rằng Tạ Đình Châu hắn là vì Thấp Lè Tè nên thủ thân như ngọc sao? Mười phần sai!
Hắn chỉ là trên vai có trách nhiệm, sợ mình hơi không chú ý, liền chôn vùi toàn bộ người ở căn cứ.
Hắn không tìm nữ nhân, bởi vì sợ chậm trễ thời gian.
Tựa như Tần Liệt rõ ràng nhớ Thấp Lè Tè đến muốn mạng, lại không dám chết theo cô, cũng là cùng một nguyên nhân.
Bởi vì trên vai Tần Liệt gánh trách nhiệm rất lớn, hắn cần giữ mạng, để trấn giữ căn cứ Thánh Thạch, tránh cho tang thi tới xâm phạm.
[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki.com/user/Nhatdadiemvu]
Thời điểm Tạ Đình Châu và Tần Liệt cùng nhau uống rượu, hắn đã nói mấy câu thật lòng: "Tần Liệt, tôi cảm thấy thiệt thòi cho anh, Thấp Lè Tè căn bản không thích anh, kỳ thật cô ấy chỉ có thói quen ở bên anh. Cô ấy ngây thơ, hoàn toàn không biết thích là gì. Nhưng anh nhìn anh xem, hoàn hoàn đem chính mình hãm vào."
Chết tâm đi!
Hừ, ai bảo Tần Liệt đào góc tường của hắn!
Tần Liệt một bên uống rượu một bên cười: "Tôi biết. Cô ấy giống đứa ngốc, làm gì biết tình tình ái ái..." Tiểu ngốc tử kia, nếu thật lòng thích hắn, sẽ không nhẫn tâm để hắn đưa cô lên đường. Tình cảm sâu hay không sâu, hắn có thể nhìn ra được.
"Nhưng mà, chỉ cần tôi thích cô ấy là đủ."
Trong lòng Tạ Đình Châu nói, lão nam nhân, vậy mà có thể tự hiểu lấy mình.
"Hơn nữa tôi luôn cảm thấy... Duyên phận giữa tôi với tiểu ngốc tử, vẫn chưa cắt đứt! Vẫn chưa cắt đứt, cậu hiểu không?" Tần Liệt uống quá nhiều, bắt đầu nói năng lộn xộn: "Tôi cảm thấy tôi còn có thể gặp lại cô ấy... Kiếp sau, kiếp sau sau nữa, đều có thể gặp lại!"
Tạ Đình Châu tạt một thau nước lạnh: "Còn tôi thì cảm thấy anh uống say hồ đồ, anh thử nghĩ xem, chờ tới lúc anh chết, là mất thêm bao nhiêu năm nữa? Cho dù trên đời này có đầu thai chuyển thế, đợi anh đi tìm được Thấp Lè Tè, thì tuổi của cô ấy cũng đã bằng tuổi bà nội anh."
Tần Liệt nghe được lời này, trầm mặc không nói.
Thần sắc cả người nhìn qua đều có chút suy sụp, Tạ Đình Châu nhanh chóng cứu vãn.
"Kỳ thật... Kỳ thật tôi cũng chỉ thuận miệng nói thôi, anh đừng để trong lòng. Anh phải tin tưởng, trên đời này có tồn tại duyên phận, anh nói duyên phận của anh và cô ấy vẫn chưa cắt đứt, vậy chắc chắn là chưa cắt đứt!"
Sau một lúc thật lâu, Tần Liệt "ừ" một tiếng.
Tạ Đình Châu lại tiểu tâm cẩn thận nói: "Lời nói lúc say của tôi, anh sẽ không để trong lòng chứ?" Ngàn vạn lần đừng có thẹn quá hóa giận nha!
"Cậu đừng lo lắng."
Uống thêm một chút, hai người ra về.
Trong lòng Tạ Đình Châu buông xuống một tảng đá lớn, hẳn là, sẽ không thẹn quá hóa giận đâu.
Kết quả ngày hôm sau, hắn bị người ta trùm bao tải đánh một trận.
Tạ Đình Châu cảm thấy, khẳng định là Tần Liệt ám chỉ hắn không nên nói Thấp Lè Tè không thích Tần Liệt, Tần Liệt và Thấp Lè Tè không có duyên phận.
Nam nhân lòng dạ hẹp hòi như vậy, Tạ Đình Châu nguyền rủa hắn...
Liền nguyền rủa hắn, kiếp sau, còn có thể tương ngộ cùng Phồn Tinh đi.
Thấp Lè Tè vẫn sẽ được hắn ôm trong lòng, hắn vẫn sẽ còn cơ hội, nấu cơm giặt đồ kể chuyện xưa cho Thấp Lè Tè nghe.
Tần Liệt, kiếp sau, tôi không tranh đoạt với anh.
Tôi sẽ đem nhân phẩm cùng công đức tích góp kiến tạo căn cứ ở kiếp này, tất cả đều nhường lại cho anh.
Để anh có được vận khí tốt, sớm một chút gặp được cô ấy, đừng bỏ lỡ.
Mạt thế, thân mang trọng trách lớn, không dám xem nhẹ sinh tử.
Chỉ mong kiếp sau, hai người có thể, sinh cùng khâm, tử cùng huyệt!
Chú thích: Sinh cùng khâm, tử cùng huyệt: Khi sống đắp cùng chăn, khi chết chôn cùng mộ.
Thúy Hoa: Câu chuyện này là cái bánh ngọt nhỏ sa điêu, không lừa các ngươi nha ~~~~
Ta, Thúy Hoa, siêu ngọt!
Vũ: Chiến Thần thế giới sau là một đóa hoa tâm cơ, nhưng mà dịu dàng tan chảy lòng người luôn đó.
Thế giới sau lại còn ngọt ơi là ngọt nữa ~~
Nhưng ngọt thì ngọt, BE thì vẫn BE nha mọi người :>>