Chương . Ta muốn tính mệnh Bạch Thanh Nhan, như vậy ta mới có thể sống sót...
"Thu tay lại đi."
"Ngươi nói cái gì?" Nhiễm Dật cất tiếng cười to, quả thực không thể tin được Cơ Dận ngây thơ đến vậy, "Ngươi bảo ta thu tay lại? Hiện tại, ta đã sắp đại công cáo thành, ngươi lại bảo ta thu tay?!"
"Hiện tại dừng tay còn kịp. Tối thiểu những bí mật này của ngươi còn không để thần dân ngươi biết được."
"Kể cả bọn chúng biết thì có thể thế nào?"
"Tiếp tục đi trên con đường này, ngươi có biết thứ gì đang chờ đợi ngươi không." Sắc mặt Cơ Dận lại càng ngưng trọng thêm, "Con dân của ngươi có thể tha thứ một vị bạo quân, lại không cách nào tha thứ cho tên điên dùng máu thịt của bọn họ tu luyện tà thuật! Ngươi cho rằng ngươi còn có thể giấu diếm bao lâu? Tính cách của ngươi như vậy, chỉ sợ trong triều đình kẻ muốn diệt trừ ngươi ở khắp mọi nơi! Nếu bị bọn chúng nắm được cơ hội, lúc ấy ngươi muốn thu tay lại cũng đã không kịp!"
Cơ Dận nghĩ, ta có thể được tính là đã tận tình khuyên bảo. Song từ nụ cười treo trên mặt Nhiễm Dật, sự nhạo báng tỏa ra càng lúc càng lớn.
"Ai quan tâm những thứ này?"
"Ngươi làm nhiều như vậy, không phải là vì muốn sống sót sao? Ta đã nói ta có thể cho ngươi phong đan, ta có thể để ngươi sống sót. Nhưng nếu thật sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ sự phẫn nộ của dân chúng Lang Nghiệp... Ngươi hẳn phải biết, đến lúc đó, ngươi muốn toàn thây cũng không thể!"
Nhiễm Dật lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương. Nụ cười giễu cợt bên miệng gã đã biến mất.
"Chuyện cho tới bây giờ, ngươi cũng muốn tới làm người tốt?"
"Ta không phải làm người tốt..."
Cơ Dận vừa muốn giải thích, đã bị Nhiễm Dật nghiêm nghị đánh gãy:
"Có cần ta phải nhắc nhở ngươi, Ngọc Dao công pháp là ta đoạt được từ tay ai hay không? Là ai đẩy ta đi đến con đường này? Con đường không lối về, nếu ta không thể tu luyện đến tầng cao nhất của công pháp, cuối cùng sẽ bị phản phệ, đến lúc đó chỉ sợ so với chết không toàn thây càng thêm thê thảm!"
"... Còn có loại sự tình này?
Ánh mắt Cơ Dận lộ ra khϊếp sợ, nhưng Nhiễm Dật lạnh mặt nhìn, chỉ cười khẩy một tiếng.
"Đừng lại làm bộ làm tịch! Hẳn là ngươi muốn nói với ta, ngươi căn bản không biết điều này?"
"Ta..."
"Nói tóm lại, ngươi bảo ta sống sót, vậy ta đành không thể không liều mạng mà sống sót. Ta để Kỷ Ninh diệt Ngọc Dao, trăm phương ngàn kế phải bắt cho được Bạch Thanh Nhan... Nếu như y không chịu ngoan ngoãn giao Ngọc Dao công pháp cho ta, ta kể cả phải đào tung từng thước đất Ngọc Dao, gϊếŧ hết trăm vạn dân chúng Ngọc Dao, đều phải tìm ra công pháp này!"
Nhiễm Dật càng nói càng kích động. Thời gian dần qua, thanh âm thở hổn hển cũng càng lúc càng lớn, trên mặt cũng hiện lên hai mảng đỏ bất thường... Cơ Dận biết, đó là dấu hiệu trước khi phát bệnh của người mắc bệnh tim.
Quả nhiên, Nhiễm Dật ngừng lại. Gã dùng tay đè chặt ngực trái, gấp rút thở hổn hển. Gã cúi thấp đầu, không nhìn ra thần sắc như thế nào, song Cơ Dận có thể trông thấy trên chóp mũi tái nhợt của gã đang dần ngưng đọng những giọt mồ hôi nhỏ bé.
... Thám báo được phái đến Lang Nghiệp từng mật báo rằng, Nhiễm Dật thông thường nói chuyện chưa từng lớn tiếng. Mặc dù âm trầm bạo trắc, nhưng xưa nay chưa từng bộc phát lửa giận trước mặt mọi người. Ban đầu những tưởng rằng gã thích phô trương thanh thế, hiện tại xem ra, sợ là gã cố ý thu liễm cảm xúc. Bằng không, đối với bệnh tim của gã chính là gánh nặng cực lớn.
... Nhưng ngày thường gã như bước trên băng mỏng, cũng biết rõ tâm tật nghiêm trọng của mình sợ là không có cách nào duy trì quá lâu. Vì sao hôm nay lại kích động đến vậy?
... Gã biết rất rõ ràng, nếu không thể khống chế tâm tình, chỉ sợ một lần bệnh phát nào đó liền đột tử tại chỗ!
Cơ Dận chờ đợi giây lát, tình huống của Nhiễm Dật lại vẫn không thấy tốt hơn. Gã khom người, gân xanh trên trán nảy lên, tựa như nhẫn nại nhận lấy thống khổ cực lớn.
Cơ Dận tiến lên một bước:
"Ngươi không nên nói nữa, ta đưa ngươi qua một bên ngồi nghỉ."
"Cút đi!"
... Gã đây là không muốn sống nữa sao? Giờ phút này không chờ đợi đợt phát tác qua đi, còn kích động như vậy?
"Thái tử Ngọc Dao Bạch Thanh Nhan kia khiến ngươi tâm tâm niệm niệm, bất chấp nguy hiểm đến Vương đô của ta để cứu y! Chắc hẳn đối với ngươi thập phần cảm ân! Có phải không?"
"Nhiễm Dật, ngươi ngồi xuống trước."
Cơ Dận hữu tâm khuyên can, lại bị Nhiễm Dật đẩy ra. Lửa giận của Nhiễm Dật càng thêm ngang ngược. Thanh âm gã mỗi lúc một lớn, cuối cùng biến thành gào thét, tiếng rống truyền khắp toàn bộ hình thất.
"Y có biết hay không, nguyên nhân hại y gia phá nhân vong, ở ngay tại nơi này! Tất cả là tại ngươi! Ta cũng là vì..."
... Ngươi.
Thế nhưng Nhiễm Dật không thể nói hết câu này. Một chữ cuối cùng kéo theo một búng máu phun ra ngoài, chẳng ai có thể nghe rõ.
Ngay cả Nhiễm Dật cũng không thể nghe được.
... Hoặc là, gã căn bản chẳng nguyện ý nghe thấy.
... Mà những thứ người ta không nguyện ý nghe, lại thường ẩn giấu đi chân tướng người ta không muốn nhìn thấu nhất.
Máu từ trong miệng gã tuôn ra. Gã giống như một con rối cứng ngắc, ngón tay hung hăng bấu lấy ngực trái. Gã há miệng thở hổn hển, cả khuôn mặt đều mất đi huyết sắc, chỉ còn đôi môi đỏ đến giật mình.
Hai con mắt gã hiện lên một tầng hơi nước mông lung, thời điểm nhìn người qua tầng hơi nước ấy, thần sắc âm đức vô thường bay biến mất, để lại chỉ còn bất lực và mờ mịt.
... Tựa như thời gian cuồn cuộn rút đi rất nhiều năm về trước, một thiếu niên vô danh không muốn chết tha hương nơi đất khách quê người bên hồ nước nọ.
Cơ Dận sững sờ đứng nguyên tại chỗ.
Hắn nhìn thấy Nhiễm Dật mở miệng, giãy giụa phun ra mấy thanh âm, giống như là muốn nói gì. Nhưng gã đột nhiên cau mày, hung hăng ngậm miệng lại.
Mà việc này hao hết khí lực cuối cùng của gã.
... Gã muốn nói gì? Là muốn cầu cứu ta sao?
... Nhưng cuối cùng, gã lại đem ánh mắt chuyển dời đến nơi khác.
... Thì ra gã thà rằng chết đi như thế, cũng không cầu cứu ta.
Cơ Dận vậy mà cảm thấy tim hắn có chút nhoi nhói.
Cảm giác này trước đây rất lâu, rất lâu đã từng xuất hiện, lại tại một khắc phát hiện thân phận chân chính của thiếu niên này, biến mất không còn tăm tích.
... Khi ngươi đóng lại một cánh cửa trước mặt một người, bị giam bên ngoài cửa không chỉ có gã, mà còn có ngươi. Gã sắp chấm dứt một đời, không thể bước vào thế giới của ngươi... Đối với ngươi, chẳng phải cũng như vậy sao?
... Ngươi cũng như vậy, đến cuối đời, cũng sẽ chẳng có cơ hội nhìn thấy thế giới của gã.
Tay Cơ Dận đã luồn vào trong ngực, lòng bàn tay cũng đã nắm chặt bình sứ nho nhỏ kia.
... Nhưng hắn có nên lấy ra? Hay vẫn là để Nhiễm Dật chết đi như thế?
... Hắn tới đây có rất nhiều mục đích, trọng yếu nhất chính là bảo đảm lợi ích quốc gia Đại Tiếp sẽ không bị hao tổn. Nhưng quân chủ điên cuồng lại quật cường trước mắt này, đúng là chướng ngại lớn nhất cản trở hắn thực hiện mục đích!
Giờ khắc này, Cơ Dận lại do dự.
Cơ Dận từ nhỏ đã vĩnh viễn nhớ kỹ hắn là Thái tử Đại Tiếp, Thái tử một quốc gia. Mỗi tiếng nói hành động đều gò bó theo khuôn phép, hắn vĩnh viễn là mẫu mực vạn người kính ngưỡng, thế gia công tử điển hình. Hắn cho rằng sự tình gì cũng không thể khiến hắn mất đi lý tính. Duy chỉ có một lần tùy tâm sở dục kia, chẳng phải nguyên nhân là do uống quá nhiều rượu sao?
... Huống chi một lần kia, hắn cũng đã thành công biến nó thành động lực đẩy Đại Tiếp về phía trước. Cuối cùng tiền vốn bỏ ra trên người Thái tử Lang Nghiệp, lại vì Đại Tiếp mà biến thành ích lợi gấp trăm lần.
... Hắn chưa từng xử trí theo cảm tính, cũng không có khả năng xử trí theo cảm tính.
... Thế nhưng...
Giờ phút này, Nhiễm Dật đã quỳ một chân trên nền đất, tay gã đã không chống đỡ nổi thân thể, từng chút ngã xuống mặt đất. Gã cúi thấp đầu, trên mặt đất là những búng máu lớn đỏ tươi.
... Có lẽ nên để gã chết ở đây.
... Người này thực sự quá điên cuồng, nhất cử nhất động của gã đều nằm ngoài tiên liệu, ai biết gã có thể tiếp tục xâm phạm quyền lợi Đại Tiếp hay không?
... Vô luận là ai kế vị, cũng sẽ không hỏng bét hơn hiện tại. Hoàng tử Lang Nghiệp đều đã chết sạch, những chi phụ kia cuối cùng vẫn không đủ làm nên chuyện. Nhiễm Dật nếu đột nhiên chết, triều đình Lang Nghiệp tất nhiên rung chuyển! Giờ phút này, mình ở Lang Nghiệp, có thể lợi dụng thế lực tả hữu Đại Tiếp ẩn tàng trong Lang Nghiệp... Nói không chừng, có thể nâng đỡ một vị tân Hoàng thân cận Đại Tiếp, để Lang Nghiệp trở thành sân sau của Đại Tiếp!
"Khụ" một tiếng, Nhiễm Dật lại phun ra một búng máu tươi. Cả người gã co quắp trên mặt đất, thần trí đã hôn mê không rõ. Trong miệng gã mơ hồ nói mớ điều gì...
"Cơ Dận..."
Gã thật sự phải chết.
Gã đã sắp rơi vào hôn mê. Nói không chừng trước mắt tất thảy đều là ảo giác. Bằng không, đại khái sẽ chẳng nguyện ý gọi tên mình vào lúc này.
Một tiếng gọi này khiến cán cân thăng bằng trong lòng Cơ Dận triệt để nghiêng lệch. Hắn thầm mắng một tiếng, cúi người đỡ người nọ dậy, từ trong ngực lấy ra một viên phong đan.
"Nuốt hết!"
Nhiễm Dật bị thanh âm của hắn gọi về một chút ý thức, ánh mắt có phần thanh tỉnh. Gã cắn chặt răng, quay đầu tránh đi viên dược hoàn kia. Nhưng lúc này đây không giống như nhiều năm về trước, Cơ Dận biết gã cố ý.
Phảng phất như lịch sử tái diễn, trán Cơ Dận nổi đầy gân xanh. Hắn tức giận hổn hển gầm nhẹ:
"Vì sao ngươi nhất định phải quật cường, khắp nơi đối địch cùng ta như vậy!"
"Ngươi thật sự cho rằng làm vậy thì ta sẽ không có biện pháp với ngươi sao?"
Giận dữ gầm lên xong, hắn nhét phong đan vào miệng, nhai nát. Sau đó cúi người, trực tiếp hôn xuống.
... Nhưng lúc này, vậy mà không có bất kỳ ngăn trở nào.
Môi đỏ tươi, lưỡi ướŧ áŧ, miệng đầy mùi máu. Nhiễm Dật bởi vì thống khổ mà ánh mắt có chút thất thần, mờ mịt một tầng hơi nước.
Đầu lưỡi Cơ Dận một mực đẩy dược đã nhai nát đến nơi sâu nhất trong khoang miệng Nhiễm Dật. Chỉ sợ gã không chịu nuốt, hắn đã làm tốt chuẩn bị, chút nữa đưa tay bịt chặt mũi gã, lại đổ vào một ly trà lớn.
Nhưng ngoài dự liệu của hắn, Nhiễm Dật lại cực kỳ dịu ngoan nuốt hết thuốc xuống. Sau đó gã khép mắt, an tĩnh nằm trong lồng ngực Cơ Dận.
Có lẽ là do vừa phát bệnh, hai má phiếm đỏ kia chậm chạm không chịu nhạt đi. Trên gương mặt tái nhợt khiến người ta sinh ra cảm giác kinh tâm động phách.
"Không còn khí lực?" Cơ Dận thấp giọng hỏi, "Có cần ta gọi người tới không?"
Dứt lời hắn liền muốn đứng dậy. Lúc đầu hắn cũng chẳng nguyện ý ở lại trong bầu không khí quỷ dị này thêm một khắc. Người trong ngực đã khiến hắn cực kỳ kiếm chế rồi.
Nhưng hắn mới khẽ động tay áo đã bị người kéo lại. Cúi đầu nhìn, các khớp xương trên ngón tay Nhiễm Dật gồ lên, nửa điểm huyết sắc cũng không có. Đầu ngón tay dùng sức quá mức chuyển thành màu xanh nhàn nhạt... Không biết vì sao, gã dùng sức như thế, ngược lại khiến người ta nhớ tới cảm giác bất lực.
"Ngươi không muốn để cho ta đi?"
"Vì sao... Cứu ta..."
... Ánh mắt Cơ Dận lấp lóe sáng. Ngay cả chính hắn cũng không biết, cơn xúc động khi nãy đến cùng vì sao lại dâng lên?
"Nói đi chứ... Vì sao lại cứu ta?!"
"Bởi vì ta không muốn để cho ngươi chết."
Lời này nói ra, Nhiễm Dật lập tức an tĩnh. Gã mở mắt ra, quan sát Cơ Dận. Ánh mắt gã đột nhiên trở nên thật sâu, lờ mờ không thấy rõ cảm xúc trong đó. Gã không nói gì, tựa như đang chờ Cơ Dận nói tiếp.
"... Ngươi cũng biết, ngươi trước trước sau sau ăn của ta bao nhiêu phong đan? Cứ như vậy để ngươi chết đi, ta chẳng phải lỗ vốn thua thiệt lớn rồi."
"Là như vậy à."
... Đúng vậy, chắc là thế thôi.
... Bằng không, sẽ còn lý do gì khác chứ?
Nhiễm Dật nghiêng đầu qua một bên. Cơ Dận nghe được thanh âm rất nhỏ của gã, mang theo vài phần mỏi mệt. Nhưng ngữ khí của gã lại hết sức quyết tuyệt.
"Lần này ngươi tới, đến cùng là muốn thứ gì? Không cần lại vòng vo, ngươi đã cứu ta một lần, ta sao có thể không báo đáp ngươi. Nói đi."
"Ta muốn, bí mật của Ngọc Dao công pháp."
"Bí mật của Ngọc Dao công pháp?" Nhiễm Dật cười lạnh một tiếng, "Thứ này là ngươi cho ta, ta có thể biết nhiều hơn ngươi cái gì?"
"Ta chỉ có vài tờ giấy. Nhưng ngươi tu luyện nhiều năm như vậy. Luôn có những thứ ta không biết."
"Hóa ra thứ ngươi muốn chính là cái này." Nhiễm Dật đáp một tiếng thật thấp, "Có thể."
Cơ Dận sững sờ. Hắn không ngờ tới, Nhiễm Dật vậy mà lại thống khoái đáp ứng hắn như vậy.
"Ngươi không có điều kiện gì?"
"Có."
Thanh âm Nhiễm Dật phát ra càng mệt mỏi:
"Ta muốn Bạch Thanh Nhan."
"Ngươi muốn Ngọc Dao công pháp hoàn chỉnh?"
"Không, ta lấy mạng y."
"Cái gì?" Cơ Dận sững sờ, "Nếu không phải vì Ngọc Dao công pháp, vì sao ngươi nhất định phải đẩy y vào chỗ chết?"
"Ta muốn dùng y, làm tế phẩm cho lần hiến tế tiếp theo của ta. Như vậy, ta liền có thể sống sót."
"... Khi ngươi đóng lại một cánh cửa trước mặt một người, bị giam bên ngoài cửa không chỉ có gã, mà còn có ngươi. Gã sắp chấm dứt một đời, không thể bước vào thế giới của ngươi... Đối với ngươi, chẳng phải cũng như vậy sao?
... Ngươi cũng như vậy, đến cuối đời, cũng sẽ chẳng có cơ hội nhìn thấy thế giới của gã."
Mình thiệt sự rất rất rất tâm đắc câu trên luôn. Nhân tiện thì mọi người có nhớ Kỷ Ninh không nè? Cũng chẳng biết bao nhiêu chương rồi tác giả chưa cho Ninh Ninh xuất hiện. Ninh Ninh hẹn gặp mọi người ở chương sau nghen!!