Chương . Bao nhiêu dược hoàn cũng không cứu được...
... Ngươi muốn cho ai chết?
Vấn đề ấy khiến Cơ Dận cau mày. Chẳng biết tại sao, hắn cảm giác trong đó còn ẩn chứa một ít ý vị không nói ra được, tựa hồ vạn nhất đáp sai, liền sẽ phát sinh rất nhiều chuyện không tốt. Vả lại, cũng sẽ chẳng có cơ hội để sửa chữa.
"Chuyện này, sao có thể giao cho ta?" Cơ Dận không dám đoán bừa, tránh nặng tìm nhẹ nói, "Ngươi mới là kẻ tu tập Ngọc Dao công pháp."
"Làm sao, sợ rồi?"
"Có gì mà phải sợ. Ta chỉ là không biết, Thái tử Ngọc Dao vì sao có thể đánh đồng với bào đệ của ngươi? Dù sao, trên người y cũng không chảy cùng dòng máu với ngươi."
Đây là bộ phận mà bên trong tàn thiên của Ngọc Dao công pháp không đề cập tới. Cơ Dận kỳ thật đã sớm hoài nghi... Nhiễm Dật chấp nhất Bạch Thanh Nhan như thế, chỉ sợ không chỉ vì muốn công pháp Ngọc Dao hoàn chỉnh, càng là có dụng ý phía sau.
Nhiễm Dật cười lạnh một tiếng:
"Ngươi biết nhiều thế để làm gì? Ngươi chỉ cần biết, y có thể giúp ta sống sót."
"Là bởi vì ngươi tu theo tàn thiên, cho nên tiềm tàng tai họa gì đó? Nếu như vậy, mặc kệ thôn phệ bất luận huyết mạch của kẻ ngoài cuộc nào, đều chỉ là nước sôi thôi trào... Chỉ có đoạt đến cùng công lực tu tập Ngọc Dao công pháp của người khác, mới có thể rút củi dưới đáy nồi?"
Cả câu là "Dương thang chỉ phí, bất như khứ tân": , , hàm nghĩa muốn nước sôi thôi trào ra ngoài, không gì bằng rút bớt củi ra.
Nghe lời này, Nhiễm Dật nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm.
"Hóa ra lần này ngươi đến, thật sự không phải vì Bạch Thanh Nhan."
"Ngươi đây là muốn biết, năm đó ngươi gieo xuống người ta một hạt giống, hiện tại đã nảy ra trái chín thế nào. Nếu có thể, thứ quả máu tanh này ngươi cũng muốn hái xuống, vì ngươi mà sử dụng. Có phải không?"
Cùng với câu nói này là một cỗ bạo trắc vô cùng sống động... Cơ Dận biết, nếu hắn trả lời không đúng một lời thôi, Nhiễm Dật sẽ thật sự mất đi lý trí, chẳng biết sẽ còn làm ra chuyện gì!
Mặc dù cùng là quân chủ một nước, nhưng dù sao cũng là tình thế còn mạnh hơn người. Hắn một mình mà đến vốn đã cực kỳ mạo hiểm, nếu không phải Ngọc Dao công pháp liên đới thập phần trọng đại, hắn tuyệt sẽ không làm đến tình cảnh như thế này! Nhưng hắn cũng biết, nếu lần này không đến, Nhiễm Dật thật sự thành công, ngày sau hắn càng khó khống chế hơn.
Vì giang sơn xã tắc Đại Tiếp, trăm năm cơ nghiệp, hắn không thể không đến!
... Nhất là, đối mặt với tính tình Nhiễm Dật như thế, ai có thể khống chế nổi gã? Cũng chỉ có chính hắn dựa vào một đoạn quá khứ từ nhiều năm trước kia, còn có thể thử một lần.
"Việc này can hệ trọng đại. Nhiễm Dật, ta mới đăng cơ không lâu, trước đó ta không có quyền sử dụng phong đan. Mà phong đan này hao phí rất lớn, muốn làm ra số lượng nhiều, cũng cần thời gian nhất định. Lần này ta mang đến năm viên, đã là toàn bộ hiện có của Đại Tiếp."
"Nếu phong đan tạm thời không đủ duy trì sinh mệnh ngươi, chỉ sợ ngươi vẫn sẽ phải bất đắc dĩ tiếp tục tu luyện công pháp này. Nhưng Nhiễm Dật, một ngày nào đó ngươi lạc đường biết quay đầu, khi đó, chúng ta đã có chuẩn bị."
... Chúng ta?
Trên mặt Nhiễm Dật lộ ra chút thần sắc nghi hoặc.
"Ngươi là ngươi, ta là ta. Ở giữa ngươi ta, chưa từng có một thứ gọi là... Chúng ta?"
"Giờ phút này đã có thể đứng cùng một chỗ ở đây. Trong lòng ngươi cũng nên rõ ràng... Ở giữa ngươi ta, quả thực có một chúng ta."
Nói xong câu này, Cơ Dận âm thầm quan sát Nhiễm Dật.
Quả nhiên như hắn nghĩ, cỗ âm trầm bạo trắc vây quanh toàn thân Nhiễm Dật kia dần dần bay biến, tựa như bình tĩnh hơn rất nhiều. Nhưng hắn không nhẹ nhàng thở ra như những lần trước đó thành công lừa gạt Nhiễm Dật... Ngược lại, trái tim hắn toàn bộ trầm xuống.
Ban đầu hắn còn tưởng rằng tự mình đa tình, nhưng hiện tại xem ra, hắn quả thật có ảnh hưởng rất lớn đến Nhiễm Dật. Mà rất có thể, Nhiễm Dật cũng đã sớm phát giác.
Phía sau chuyện này chôn giấu điều gì? Lại có ý nghĩa thế nào? Cơ Dận quả thực không dám nghĩ sâu.
Song chuyện cho tới bây giờ, hắn chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước... Bằng không, những năm khổ tâm tính toán kia của hắn, đều là vì cái gì?
Ngọc Dao công pháp có uy lực cực lớn, hậu hoạn lại vô tận. Nhưng loại lợi khí này đã xuất hiện trên đời, lại trùng khớp với sự diệt quốc của Ngọc Dao, thần công vô chủ, hắn nhất định phải nắm chắc nó trong tay Đại Tiếp!
Chỉ là...
Ánh mắt Cơ Dận lướt qua trên người Lộc Minh Sơn đang bị trói vào long trụ. Long trụ cách hắn khá xa, không thể nghe rõ đối phương nói gì. Nhưng Lộc Minh Sơn một mực ngẩng đầu nhìn về bên này. Nhìn thấy Cơ Dận quay đầu, cậu còn hướng Cơ Dận cười cười.
... Thanh Vũ quả thật rất buông lỏng. Đại khái là bởi vì biết ta sẽ bảo toàn tính mạng cho hắn đi.
... Kỳ thật ta cũng rất muốn bảo hộ hắn. Kể cả không phải vì tình cảm nhiều năm quen biết, cũng là vì Cơ Hà.
... Nhưng xem ra... Không làm được rồi.
"Ta đã biết." Cơ Dận khẽ gật đầu, "Nếu ngươi muốn ta chọn, vậy ta chọn Bạch Thanh Nhan."
"Quả nhiên là thế."
Một chút hy vọng yếu ớt trong lòng Nhiễm Dật vỡ tan, đau đớn biến thành phẫn nộ. Ánh mắt gã nheo lại, bờ môi cũng nhếch lên, sống sờ sờ nuốt chửng đau đớn khắc cốt xuống yết hầu. Gã ngừng lại một chút, mới cười lạnh một tiếng:
"Ta đã sớm biết, ngươi là tên ngụy quân tử. Trước mặt Bạch Thanh Nhan, ngươi cũng chẳng dám lại nói cái gì mà thân tình luân thường, có phải không? Cho nên ngươi không nỡ để y chết... Ta đã sớm đoán được ngươi sẽ chọn Bạch Thanh Nhan!"
"Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì."
Đợi đến khi lửa giận của Nhiễm Dật gần như bộc phát, Cơ Dận mới chọn đúng thời cơ mở miệng:
"Thanh Nhan cùng ta thân như tay chân, nhưng dù sao ta vẫn còn có thủ túc thật sự. Mà ngươi, chỉ có một mình đệ đệ kia. Nếu như nhất định phải có một người gánh vác thống khổ diệt tuyệt luân thường, cũng chỉ có thể là ta. Cho nên ta chọn, dùng một mạng của Bạch Thanh Nhan, đổi lấy ngươi bình an vô sự."
Thủ túc: Tay chân, ở đây Cơ Dận chơi chữ, anh em như thể chân tay (anh em cây khế thì có) với Bạch Thanh Nhan nhưng vẫn có anh em ruột là Cơ Hà.
"Ngươi..."
Nhiễm Dật ngây ngẩn cả người, tựa như không hiểu ý tứ của Cơ Dận. Cơ Dận liền hít vào một hơi, trịnh trọng nói:
"Ta giúp ngươi lựa chọn, thay ngươi mang tiếng xấu... Để đệ đệ ngươi bầu bạn cùng ngươi đi. Dù sao, bên cạnh ngươi cũng không còn thân nhân nào khác."
"Ngươi thật sự nghĩ như vậy?"
"Cùng là quân chủ một nước, ngươi phải biết quân vô hí ngôn."
Quân vô hí ngôn: 君無戲言 Lời của Quân vương không phải nói chơi.
"Vậy được. Tế tự ngày mai... Cơ Dận, ngươi sẽ ở bên cạnh ta, có phải không?"
Có thể tận mắt chứng kiến buổi tế tự này đến tột cùng được tiến hành thế nào, lại có hậu quả cùng cấm kỵ gì, Cơ Dận thật sự là cầu còn không được. Hắn đáp ứng:
"Được. Ta sẽ ở bên cạnh ngươi."
"Đây là chính ngươi nói." Nét cười trên môi Nhiễm Dật tựa như còn có thâm ý khác, "Ngươi ngàn vạn phải ở bên cạnh ta, không được tránh né... Bằng không, ngươi sẽ phải hối hận."
Kỷ Ninh ở bên trong địa cung, gặp được Nhiễm Trần. Hai người chỉ hàn huyên vài câu, Nhiễm Trần liền đề cập đến nội dung chính:
"Khi nãy Thái tử Ngọc Dao có kịp nói với Kỷ Tướng quân, tà pháp mà Hoàng huynh ta tu luyện chính là Ngọc Dao công pháp không?"
"Cái gì?"
Kỷ Ninh giật nảy mình:
"Bệ hạ tu luyện tà pháp? Cho nên gã mới gϊếŧ nhiều người, tính tình mới trở nên âm trầm như vậy... Mà tà pháp này lại chính là... Không thể nào, ta quen biết Bạch Thanh Nhan lâu như vậy, trên người y chưa bao giờ vương nửa phần tà khí, càng đừng nói lạm sát kẻ vô tội!"
"Ngươi nói không sai. Bởi vì Thái tử Ngọc Dao cố ý lược bỏ bộ phận âm tà của Ngọc Dao công pháp, thậm chí để phòng hậu hoạn, đem toàn bộ nguyên bản công pháp hủy đi. Chỉ là trong đó có một bộ phận quan hệ đến bí mật của Hoàng thất Ngọc Dao, không thể hư hao, y liền giao phó cho người ngoài bảo tồn. Ai ngờ, người này cô phụ tín nhiệm của y."
"Cho nên công pháp mới lưu truyền ra ngoài? Mà lại, vừa vặn lưu truyền đúng bộ phận tà ác..."
Kỷ Ninh truy vấn:
"Như vậy công pháp này làm sao lại đến trong tay Bệ hạ?"
"Ta đoán, là người bảo tồn kia tự tay giao cho gã." Thần sắc Nhiễm Trần không thay đổi, "Mặc dù Thái tử Ngọc Dao vạn phần không muốn tin tưởng mình bị bằng hữu phản bội, nhưng đây là suy đoán hợp tình hợp lý nhất."
"Vị bằng hữu kia là ai?"
"Chính là Thái tử Đại Tiếp năm đó, bây giờ là Hoàng đế Đại Tiếp... Cơ Dận."
"Cơ Dận?"
Kỷ Ninh lại càng khϊếp sợ hơn:
"Cơ Dận bây giờ đang ở Lang Nghiệp! Khi nãy ta còn nhìn thấy hắn ở Thiên điện! Lúc ấy ta còn đang kỳ quái, hắn là quân chủ một nước, thường phục đến Lang Nghiệp đã là cực kỳ mạo hiểm... Sứ quán Đại Tiếp đông đúc, chẳng ai rảnh rỗi mà chú ý tới một thị vệ. Hắn bị Nhiễm Dật phát hiện thế nào? Dù sao đi nữa cũng sẽ không phải tự mình bước ra nhận nhau chứ? Mà Nhiễm Dật sau khi xác nhận thân phận của hắn, vậy mà không hề đè tin tức xuống, giam lỏng hắn, sau đó đàm phán lợi ích với Đại Tiếp. Cũng không hề đưa hắn ra trảm, mượn cơ hội chiếm đoạt thành trì Đại Tiếp... Hóa ra, bọn họ sớm đã cấu kết rồi?"
Nhiễm Trần một mực bị cầm tù trong cung, tin tức không có linh thông như vậy. Mặc dù đã biết Duệ Thân Vương Đại Tiếp thụ mệnh đến đây đi sứ, cũng biết bọn họ Túy Ông chi ý bất tại tửu là vì nghĩ cách cứu viện Bạch Thanh Nhan. Nhưng Cửu Ngũ Chí Tôn Đại Tiếp cũng tới, hắn là lần đầu nghe nói.
"Hoàng huynh ta tính nết cổ quái, nếu không phải có nguyên nhân đặc biệt, sẽ không đối đãi với quân chủ nước khác đã dâng tới cửa như thế. Nói vậy, Hoàng huynh gã quả nhiên có dây mơ rễ má với Hoàng đế Đại Tiếp!"
Trong bóng tối, Nhiễm Trần và Kỷ Ninh đều không thể nhìn thấy biểu lộ của đối phương, song đều có thể cảm nhận được đối phương đang lo nghĩ điều gì.
Nếu Đại Tiếp liên thủ cùng Nhiễm Dật, cơ hội chạy trốn của bọn họ lại càng nhỏ hơn!
"Lại nói, chúng ta ngây người trong địa cung này lâu như vậy. Nơi này lại vẫn chưa cạn không khí, là có chỗ thông gió sao? Nếu ánh sáng chiếu tới, có thể bị người bên ngoài phát giác hay không?"
Kỷ Ninh đột nhiên đặt câu hỏi, Nhiễm Trần trả lời.
"Nơi này quả thực có chỗ thông gió. Chỉ là ta bị giam ở xa, không có cách nào dò xét vào bên trong. Nhưng sau khi cửa đá địa cung khép lại, thanh âm ngoài kia rất khó truyền vào, có lẽ cũng không thể lọt ánh sáng bên ngoài vào."
Kỷ Ninh đáp một câu "Tốt". Hắn móc ra từ trong ngực một thanh củi và ít than. Sau đó nhóm lửa làm thành cây đuốc nho nhỏ, cầm trong tay. Hắn đi quanh địa cung một vòng. Có ánh sáng, Nhiễm Trần mới phát hiện, địa cung này lại có hậu thất, một mực kéo dài đến bên dưới hậu điện Tẩm điện của Nhiễm Dật.
"Nơi này quả thật rất lớn."
Kỷ Ninh xem xét qua qua một chút:
"Nhiễm Quận Vương, sự tình ngươi có thể mở ra cửa địa cung, có phải không còn người nào biết nữa hay không?"
"Ngoại trừ ngươi cùng Thái tử Ngọc Dao, không còn ai biết nữa."
"Tốt. Ngươi tuyệt đối không thể nói cho người khác biết. Có lẽ nơi này là mấu chốt quyết định chúng ta có thể đào thoát hay không."
Bạch Thanh Nhan lo lắng đứng đợi bên cạnh long trụ. Y có thể nhìn thấy cách đó không xa, Cơ Dận cùng Nhiễm Dật cơ hồ đang nói chuyện gì, Nhiễm Dật lại rất kích động. Nhưng những lời đó, một câu y cũng không nghe được.
"Đường huynh, Hoàng đế Lang Nghiệp quả nhiên danh bất hư truyền, vậy mà có thể tàn nhẫn như thế?"
Lộc Minh Sơn thấp giọng hỏi y:
"Gã vậy mà thật sự muốn đưa đệ đệ ruột thịt của mình đến tế đàn gϊếŧ chết?"
"Gã quả thực thập phần hung tàn, không có chút tình thân nào. Đệ còn không biết, bào đệ kia của gã cũng chính là Nhiễm Quận Vương Nhiễm Trần, sống tạm qua ngày trong tay gã đã rất nhiều năm rồi."
"Nhưng Bệ hạ khi nãy lại nói, gã trước kia còn ước mơ bào đệ sinh ra, thậm chí còn có thật nhiều mơ mộng..."
"Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, ta cũng không biết." Thanh âm Bạch Thanh Nhan thấp hơn, "Gã tu luyện Ngọc Dao công pháp, cũng chỉ có tàn thiên, lại là bộ phận tà ác hung hiểm nhất. Ta đoán công pháp này có chỗ phản phệ, trong đó bộ phận có thể tạm thời áp chế gã lại không sở hữu. Chuyện gã tàn sát cung nữ, thị vệ, nghe đồn đã lưu truyền từ lâu."
Lộc Minh Sơn là y gia, đương nhiên hiểu phân lượng của một từ "phản phệ". Lại thêm hiểu biết đối với Ngọc Dao công pháp, cậu tính toán một phen, đúng là lấy làm kinh hãi:
"Nếu thật sự tu luyện tà pháp mà bị phản phệ, gã hiện tại... Đại khái bao nhiêu dược hoàn cũng không cứu lại được."