Nhật ký bem nhau tại Học viện Tru Tâm ()
Người này không mặc đồng phục Ngọc Dao, chỉ tròng một chiếc áo phông trắng đơn giản. Nhưng áo trắng có làm anh lo lắng ở trên người cậu, thế quái nào lại mang đầy mỹ cảm của tuần lễ thời trang Paris vậy trời.
Cậu rất gầy, nhưng không phải kiểu suy nhược. Một cơn gió nhẹ đảo qua, những lọn tóc đen trên vai cậu bay bay phủ lên gò má. Song cậu không hề cử động, đôi mắt mang theo màu sắc nhàn nhạt kỳ lạ lạnh lùng nhìn lại Kỷ Ninh.
... Con gái à? Chắc thế... Chứ trên thế giới này móc đâu ra một thằng con trai đẹp như vậy?
Kỷ Ninh híp mắt, quan sát tỉ mỉ người đang đứng trước cửa kia. Trong phòng rất yên tĩnh, đến nhịp tim hắn đập trong lồng ngực cũng hết sức rõ ràng.
Cɦịƈɦ, à không, bịch, bịch, bịch, một tiếng lại một tiếng...
"Em tên là gì?"
Kỷ Ninh mở miệng hỏi. Nhưng người kia ngay cả nhìn cũng chẳng thèm phí sức, đặt tập tài liệu trong tay lên bàn. Sắc mặt cậu không chút dao động, thật sự coi như Kỷ Ninh chẳng hề tồn tại.
Sau đó cậu quay đầu đi ra khỏi văn phòng. Cánh cửa "rầm" một tiếng đóng lại ngay sau lưng hắn, phát ra một âm thanh rất lớn.
Kỷ Ninh l!ếm môi một cái, bật cười. Thú dị đấy.
Lần đầu tiên hắn gặp một người mà đối với vẻ đẹp trai lai láng của hắn mặt không biến sắc chút nào. Lại còn là nữ sinh.
Chẳng biết vì sao, giờ phút này, hắn đột nhiên nảy ra một loại tâm tư cực kỳ không bình thường.
... Khóa người ấy lại trong lồng ngực, chinh phục hoàn toàn sự cao ngạo như nữ hoàng băng giá của nàng, hẳn là sẽ rất thú vị đi? Kỷ Ninh nghĩ vậy đấy.
Hắn cho rằng đây chỉ là đam mê chinh phục, hiếu thắng bản năng của đàn ông. Chẳng qua nếu đám tiểu đệ của hắn mà ở đây, chỉ sợ sẽ phán ngay một câu:
"Anh Kỷ à, anh đây chẳng phải là đang gặp cô em gái bên cầu khỉ, thấy em giống khỉ thế là yêu sao?"
Ngoài cửa.
Cô nhóc nữ sinh khi nãy mới tim đập mặt đỏ trước Kỷ Ninh, có chút run rẩy nhìn người vừa bước ra ngoài kia.
... Không ổn không ổn, Hội trưởng quả nhiên là giận rồi?
"Hội trưởng, người vừa rồi chính là học sinh trường cấp ba Lang Nghiệp..."
"Kỷ Ninh, phải không?"
"Í, Hội trưởng cũng quen anh ấy à?"
"Không quen, chỉ từng nghe nói đến thôi."
Bạch Thanh Nhan quay đầu nhìn nữ sinh kia:
"Các em gọi anh đến là vì anh ta sao? Anh ta làm ra trò gì rồi?"
"Anh ấy cực kỳ nổi tiếng đó... Nghe nói rất thích đánh nhau, hôm nay còn ngồi xổm trước cổng trường chúng ta, chẳng biết vì sao nào đưa anh tới nữa. Hội trưởng, Liên đoàn Trung học sắp ghé trường chúng ta kiểm tra, trường chúng ta vẫn luôn đứng hạng nhất, các trường phía sau lúc nào mà chẳng nhìn chằm chằm vị trí ấy. Em còn nghe nói, trường cấp ba Đại Tiếp cũng có không ít người mấy ngày nay đến dáo dác nhòm ngó trường chúng ta..."
"Người Đại Tiếp cũng tới?"
Bạch Thanh Nhan nhìn về phía nữ sinh kia: "Cầm đầu bọn họ là ai, có phải họ Cơ không?"
"Chuyện này em cũng không biết... Tóm lại, lãnh đạo trường gần đây sợ nhất thời điểm này lại xảy ra vấn đề gì. Dù sao cũng là xếp hạng của Liên đoàn Trung học, liên quan đến kinh phí đài thọ mấy năm tới, cũng ảnh hưởng tới các dự án nghiên cứu khoa học và xếp hạng chiến lực trong tương lai của trường..."
Cô nhóc nghĩ lung tung tới đây, đột nhiên đỏ bừng mặt:
"Í, những chuyện này Hội trưởng đã biết rõ. Em, em hơi nhiều lời..."
"Không sao, em để ý những chuyện này như vậy, anh cũng rất mừng."
Bạch Thanh Nhan một tay vỗ vỗ vai cô nhóc:
"Người Đại Tiếp bên kia, em giúp anh lưu tâm một chút. Nếu có gì khác thường phải nhanh chóng báo cho anh."
"Vâng, Hội trưởng!"
Nữ sinh ưỡn ngực, mặt đầy vẻ trịnh trọng. Nhưng thấy Bạch Thanh Nhan chuẩn bị rời đi, cô vội vàng mở miệng:
"Thế nhưng Hội trưởng à, Kỷ Ninh ở trong đó... Nghe nói mặc dù là học sinh cá biệt, nhưng cũng có số có má nhất bên Lang Nghiệp đó. Hội trưởng, anh không gặp anh ấy sao?"
"Không gặp."
Thời điểm Bạch Thanh Nhan nói câu này, thần sắc cũng chẳng có chút thay đổi: "Anh không thích ở cùng một chỗ với cái bát nhang."