Chương . Cái gọi là Ngọc Dao công pháp, chẳng qua là tà thuật hại người!
Ngoài cửa lần nữa không có một bóng người, song Bạch Thanh Nhan chưa từng phát giác. Y vẫn giam hãm mình trong nan đề. Thật lâu sau, y mới quyết định nói ra chân tướng với Lộc Minh Sơn.
Nan đề: Vấn đề nan giải, vấn đề khó.
"Thanh Vũ, ta biết đệ nhất định thấy rất kỳ quái, vì sao ta không chịu nghĩ biện pháp giải độc. Đệ đã tra y thư phải không? Cho nên đệ chỉ thấy được một câu ghi chép mơ hồ, lại không biết đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra."
"Đúng vậy, ta tra xét rất nhiều y thư cổ tịch cũng không tìm ra biện pháp... Cho nên khi đó, ta nhìn thấy biện pháp giải quyết hàn độc bên trong 'Ngọc Dao tâm pháp', ta thật không thể tin được." Lộc Minh Sơn chất vấn Bạch Thanh Nhan, "Bên trong Ngọc Dao công pháp đã có phương pháp giải độc, vì sao huynh không nói với ta? Huynh sớm nói cho ta, nói không chừng hàn độc này của huynh đã sớm được giải, huynh cũng không cần chịu khổ nhiều như vậy!"
"... Cho nên, đệ cũng chỉ thấy đôi câu vài lời trong y thư cổ tịch. Đệ không biết Ngọc Dao công pháp này đến cùng có cái gì huyền diệu."
"... Ta đúng là không biết, nếu ta biết tường tận đã sớm giúp huynh giải độc!" Lộc Minh Sơn nói đến đây, thậm chí có chút tức giận, "Ta bỏ ra bao nhiêu công sức, tìm biết bao nhiêu lâu! Đường huynh, vì sao huynh lại giấu diếm ta, huynh không tin ta sao?"
"Ta sao lại không tin đệ? Ta chỉ không nguyện ý để đệ nhìn thấy những thứ này..." Thần sắc Bạch Thanh Nhan ảm đạm, "Nếu đệ biết Ngọc Dao công pháp này rốt cuộc là cái thứ gì, chỉ sợ đệ muốn tránh mà không kịp. Hôm nay, đệ cũng sẽ không tùy tiện tới tìm ta."
"Đường huynh, huynh đây là có ý gì?"
Lộc Minh Sơn đột nhiên nhớ tới lời Cơ Dận hôm đó nói với cậu.
Chẳng lẽ Hoàng thất Ngọc Dao thật sự có bí mật? Chẳng lẽ Bạch Thanh Nhan cũng biết, thậm chí tham gia vào trong đó?
"Thanh Vũ, đệ nghe ta nói. Ngọc Dao công pháp này quả thực uy lực to lớn. Đừng nói chỉ là hàn độc, ngay cả độc dược trí mạng cũng không đáng kể... Nhưng nó căn bản không dựa vào biện pháp chính phái nào cả, mà là tà thuật!"
"Cái gì?"
Lộc Minh Sơn kinh hoàng:
"Nhưng đây là công pháp Hoàng thất Ngọc Dao đời đời truyền lại mà, sao có thể là tà thuật? Đường huynh, huynh nói như vậy là đem gia tộc chúng ta đặt ở chỗ nào? Hoàng thất Ngọc Dao chúng ta chẳng phải liền biến thành tà ma ngoại đạo sao!"
Coi như Lộc Minh Sơn đã chuẩn bị kỹ càng, cũng tuyệt không nghĩ đến sẽ nghe được loại bí mật này. Dù sao tà thuật cũng là một thứ khó mà vượt qua lằn ranh luân lý. Nếu bị vu là tu luyện tà thuật, nhất định sẽ bị thế nhân vứt bỏ, khó mà xoay mình!
Cách đây rất lâu, ngoại giới cũng đã từng có loại đồn đại bí ẩn này. Nhưng cuối cùng đều chẳng giải quyết được gì, biến thành lời đàm tiếu... Dù sao, Hoàng thất Ngọc Dao phong độ ngời ngời, nho nhã phong lưu, sao lại tu luyện tà thuật cơ chứ? Cho dù ai nghe nói đến cũng chẳng thèm ngó ngàng.
Nhưng lời này ngày hôm nay lại là từ chính miệng Bạch Thanh Nhan nói ra, phân lượng trong đó không thể tương đề tịnh luận cùng với lời đồn đại đầu đường ngõ hẻm!
Tương đề tịnh luận: 相提並論 coi ngang hàng nhau.
"Ta biết đệ không tin. Nếu không phải chính ta đã tu luyện đến hậu kỳ, ta sao có thể tin được?"
Thần sắc Bạch Thanh Nhan ngưng trọng:
"Đệ có còn nhớ năm đó Phụ hoàng ta từng tru sát mấy người không?"
"Nhớ chứ! Đáng đời cho bọn chúng! Ai bảo bọn chúng dám vọng nghị tiên tổ Hoàng thất ta, nói Tiên Hoàng thúc Bạch Ngư Dương đã hút cạn dương khí của mười mấy người mới sống đến hơn một trăm hai mươi tuổi! Lúc ấy Bệ hạ giận tím mặt, tự mình rút kiếm chém chết! Lời nói của bọn chúng quả thật quá mức không hợp lẽ thường..."
Vọng nghị: Phỏng đoán, bàn luận những điều không có thật, viển vông.
"Đây không phải là lời đồn."
Lộc Minh Sơn đứng hình trong khoảnh khắc. Cậu trừng to mắt nhìn Bạch Thanh Nhan, căn bản không nói ra lời.
Cậu không dám tin, nhưng thần sắc Bạch Thanh Nhan khiến cậu không thể không tin...
"Những gì bọn họ nói là sự thật? Chẳng lẽ ngày trước thúc tổ thực sự dùng tà thuật hại người... Không, chuyện này không có khả năng!"
"Không có cái gì là không có khả năng, Thanh Vũ. Ta không biết Tiên Hoàng thúc có làm chuyện như thế hay không, nhưng Ngọc Dao công pháp quả thật có thể hấp thụ tính mệnh người khác! Không có lửa làm sao có khói, chưa hẳn là không có nguyên nhân!"
Câu gốc là "Gió đến huyệt trống", 空穴来 风.
"Mà cái đệ gọi là phương pháp 'khác' để giải độc kia, có quan hệ với loại tà thuật này."
"Ý huynh là..."
"Ta quả thật có thể tự mình giải độc... Chỉ cần ta tìm tới nam nữ tráng niên thân mang võ công tới [email protected] [email protected], hút đi toàn bộ công lực của họ là được. Hàn độc uy lực to lớn, nhưng chỉ cần như vậy, ta chẳng những có thể áp chế được hàn độc, thậm chí công lực của mình cũng có thể đề cao. Nếu mấy năm sau hàn độc tái phát, lại lặp lại một lần nữa."
"Chỉ là, ta sao có thể làm ra chuyện như vậy? Thanh Vũ, nếu là đệ! Đệ có vì mạng sống của mình mà làm chuyện như thế không?"
"Làm sao có thể?" Lộc Minh Sơn vẫn không muốn tin, "Trong y thư rõ ràng nói Ngọc Dao công pháp có thể giải độc, nếu là biện pháp ác độc như thế, sao lại không có thêm chú thích?"
"Nếu không phải biện pháp ác độc như vậy, vì sao trong y thư không chịu nói thẳng ra, lại còn che che đậy đậy? Cũng là bởi vì nó quả thật hữu hiệu, có thể thực hiện, nhưng lại cũng quả thật tà ác! Thanh Vũ, đệ thật sự cho rằng trên đời này có biện pháp giải độc 'khác' sao? Không có! Chỉ là nếu ta phải hại Kỷ Ninh, để hắn nạp mạng, ta thu về công lực của ta, coi như xong hết mọi chuyện. Mà tìm người bên ngoài, thêm mấy người phải chết, cũng chỉ giúp ta kéo dài tính mạng mà thôi."
"Kia..."
Lộc Minh Sơn nói không ra lời. Cậu vẫn cho là Bạch Thanh Nhan có nỗi khổ gì, lại chẳng ngờ Bạch Thanh Nhan quả thật không có cách nào khác. Bắt người đến giao hoan để kéo dài tính mạng, cái này không phải tà thuật thì là gì? Bạch Thanh Nhan tuyệt đối sẽ không làm như vậy!
"Cho nên... Cho nên không còn biện pháp khác? Nếu muốn cứu huynh, cũng chỉ có thể để..."
"Thanh Vũ!"
Bạch Thanh Nhan nghiêm nghị cắt ngang lời Lộc Minh Sơn.
"Đệ nghĩ cũng đừng nghĩ! Cái gọi là Kỷ Ninh truyền công cho ta, để hắn thay ta chịu chết, chuyện này tuyệt đối không thể! Hắn hồ đồ, đệ cũng hồ đồ theo? Đệ là người hành nghề y đó, lương y như từ mẫu, sao có thể hại người!"
"Nhưng hắn nguyện ý..."
"Nếu không phải đệ giật dây, hắn làm sao lại biết việc này? Đừng nói đến nguyện ý! Hiện tại đệ lại muốn đổ lỗi lên ba chữ 'Hắn nguyện ý'? Đệ có phải cũng đang trông cậy vào ta cũng nói một câu 'Chính hắn nguyện ý' liền nhắm mắt cây ngay không sợ chết đứng chờ hắn thay ta chết đi? Ta biết đệ không nỡ ta, chẳng lẽ Kỷ Ninh chỉ vì không có thân nhân cho nên chẳng ai không nỡ hắn? Chẳng lẽ người trong lòng có hắn phải trơ mắt nhìn hắn chịu chết sẽ không khổ sở?"
Cây ngay không sợ chết đứng: Bản gốc là "Lý trực khí tráng" 理直气壮.
Nói đến đây, trong lòng Bạch Thanh Nhan đột nhiên chua xót.
Kỷ Ninh là cô nhi, trong nhà nào có cái gì gọi là thân bằng cố hữu? Cũng chẳng qua chỉ có Long Dã cùng mấy bộ hạ cũ, cùng với mình... Ái nhân cũ.
Nếu hắn thật sự vì mình nộp mạng, cũng không biết sẽ có mấy người chịu vì hắn khóc một tiếng? Lại có mấy người mừng thầm trong lòng, thậm chí cao hứng vô cùng?
Bạch Thanh Nhan đột nhiên nghĩ đến huynh đệ Cơ thị.
Bọn họ năm đó đối đãi với Kỷ Ninh như vậy, hoàn toàn không để ý đến tôn nghiêm và cảm xúc của Kỷ Ninh. Chỉ vì Kỷ Ninh "xuất thân thấp hèn", nên liền bị gán cho "làm tốt thân phận nam sủng"? Lần này nếu biết Kỷ Ninh nguyện ý dùng mạng mình đổi lấy mệnh cho y, bọn họ đại khái sẽ nói đây mới là tuân thủ nghiêm ngặt bản phận đi!
Còn có Lộc Minh Sơn... Cậu đối với mình một mảnh chân tình, nhưng với Kỷ Ninh thì sao? Ban đầu cậu nói cho Kỷ Ninh biết mấu chốt giải hàn độc này, chỉ sợ cũng là để Kỷ Ninh dùng tính mạng chuộc tội!
Bạch Thanh Nhan y, mặc dù luân lạc tới bước làm tù nhân, nhưng lại vẫn có nhiều người thực tình đối đãi với y như thế. Nhưng Kỷ Ninh... Kỷ Ninh sống lâu đến vậy, song nào có bất cứ ai chân tâm thật ý đối xử tốt với hắn hay chưa?
Vừa nghĩ vậy, hốc mắt Bạch Thanh Nhan vô thức có chút phiếm hồng. Trong lòng y lập tức uất ức đến cực điểm, một câu cũng không muốn nhiều lời.
"Đường huynh!"
Lộc Minh Sơn có chút gấp gáp:
"Huynh không muốn hắn cứu huynh, vậy huynh phải làm sao đây?"
"Nên làm gì, phải làm gì. Đều là mệnh số cả, đệ không nên tùy tiện nhúng tay vào."
"Mệnh số cái gì! Nếu bàn về mệnh số, cũng nên là hắn chết mới đúng... Huynh vốn chính là thay thế hắn! Hiện tại huynh cũng sắp phải đi rồi, chính huynh cũng nói không thể tha thứ cho hắn... Vậy huynh còn cố kỵ điều gì chứ?"
"Nói như thế, chết thay hắn chính là mệnh số của ta!"
Cỗ tức giận khi nãy kia đột nhiên bộc phát, Bạch Thanh Nhan đột ngột đứng lên, thanh âm cũng khàn khàn:
"Ta tình nguyện, ta không hối hận... Mười năm trước không hối hận, mười năm sau cũng vẫn không hối hận!"
"Cho nên đệ đừng tiếp tục nhúng tay vào nữa! Đệ, Cơ Hà... Tất cả mọi người các ngươi đều như thế! Đây là cuộc sống của ta! Con đường chính ta lựa chọn, vì sao mỗi người các ngươi đều muốn nhúng tay vào? Các ngươi có từng nghĩ tới, chính ta đang muốn làm gì không?"
"Đường huynh..."
Lộc Minh Sơn lần đầu tiên bắt gặp Bạch Thanh Nhan tức giận đến mức này, cậu quả thực bị dọa sợ rồi. Cậu thì thào gọi một tiếng "Đường huynh", lại không biết nói gì tiếp.
Nhưng Bạch Thanh Nhan không có cách nào để ý đến tâm tình của cậu. Y rống xong một hơi, chỉ cảm thấy nản lòng thoái chí.
"Quên đi. Đệ về đi, ta muốn ở một mình một lát."
"Vậy được. Đường huynh, ta biết trong lòng huynh đã cân nhắc. Bây giờ có phải huynh đã đưa ra quyết định?"
"Hôm nay là ta tự tiện chủ trương, chọc giận huynh khiến huynh tâm tình không tốt... Ta đi đây, chờ khi nào huynh muốn cùng ta nói chuyện, lại nói cho ta quyết định của huynh vậy."
Bạch Thanh Nhan không nói một lời, mặc cho Lộc Minh Sơn rời khỏi phòng. Nhưng lời nói khi nãy của Lộc Minh Sơn còn vang lên bên tai, khiến y không khỏi cười khổ.
Những người này, đều cho là y đã tính trước, tự có quyết định của mình... Nhưng ai biết đây chỉ là giả tượng?
... Bởi vì y là Thái tử Ngọc Dao, trên vai đeo quá nhiều trách nhiệm, cho nên y không thể mê mang, không thể do dự, càng không thể vô phương vô định. Nhưng kỳ thật y cũng chỉ là một phàm nhân, làm sao có thể tính toán kỹ càng tất cả mọi chuyện?
Hết thảy đều chỉ là giả tượng!
Nhưng đến phiên Kỷ Ninh, tất cả những giả tượng này đều vừa chạm đã sụp đổ... Ai nấy đều cho rằng việc y đem công lực truyền cho Kỷ Ninh là nghĩ sâu tính kỹ? Là cam nguyện hy sinh?
Không phải, khi đó trong đầu y trống rỗng, y căn bản không có nghĩ nhiều như vậy!
... Y chỉ không thể trơ mắt nhìn người kia chết trước mặt y.
... Mà truyền công cho người kia, chính là biện pháp duy nhất mà y có thể nghĩ đến lúc ấy.
Xé toang tầng thân phận Thái tử Ngọc Dao này, y chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường không hơn không kém. Một người bình thường, mắt thấy ái nhân sắp phải chết trước mặt mình, y còn có thể có cách giải quyết nào khác sao? Y còn có thể "nghĩ sâu tính kỹ" sao?!
Bây giờ, phảng phất lại bị đẩy tới hoàn cảnh năm đó. Y cùng Kỷ Ninh lại lần nữa bị vận mệnh cột chung vào một chỗ, bọn họ một lần nữa thân hãm hiểm cảnh, lại lần nữa đối mặt với tương lai như cơn ác mộng.
Lần này, y nên đi nơi nào? Y đến cùng nên làm như thế nào mới là đúng đây?
Cuối tuần mình có chút việc bận nên up một lượt chương luôn nè