Chương . Châm đuốc đốt sứ quán cho ta, người bên trong một tên cũng không thể lưu lại!
Ngự lâm quân Lang Nghiệp hành động rất nhanh, chỉ chốc lát sau, toàn bộ sứ quán đã trống rỗng. Tất cả người Đại Tiếp đều bị áp giải qua một bên, chỉ còn Nhiễm Dật ngồi trên lưng một con ngựa cao lớn, bên cạnh là một chiếc cung kiệu nhỏ. Xốc màn kiệu lên có thể thấy, ngồi bên trong chính là Cơ Dận.
"Bệ hạ!"
Một thủ lĩnh ngự lâm quân Lang Nghiệp hành lễ với Nhiễm Dật, phục mệnh đáp:
"Hạ thần đã lãnh binh tra toàn bộ sứ quán một lần, xác thực không còn cá lọt lưới."
"Vậy sao?"
Nhiễm Dật cười lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn Cơ Dận trong kiệu:
"Cơ Dận, hắn nói sứ quán không còn cá lọt lưới. Ngươi cảm thấy hắn nói có đúng không?"
"Hạ thần của ngươi, tất nhiên trung thành, tận trung cương vị với ngươi. Hẳn là sẽ không lừa gạt ngươi, nói không có nhất định là không có."
"Nói như vậy, ngươi cũng cho rằng trong sứ quán này không còn kẻ nào khác?"
"Đại khái là không có."
"Như vậy vị bằng hữu tri kỷ Bạch Thanh Nhan kia của ngươi tất nhiên cũng đã sớm không còn ở trong đó! Có phải không?"
"Y cho tới bây giờ chưa từng ở nơi này."
"Vậy à."
Ánh mắt Nhiễm Dật càng âm trầm:
"Cơ Dận, ngươi cũng biết, tính mạng ngươi đều đã nằm trong tay ta... Lừa gạt ta, đối với ngươi chẳng có điểm nào tốt?"
"Vì sao ta phải lừa gạt ngươi?"
"Xem ra ngươi tình nguyện đặt mình vào nguy hiểm, thân hãm đại lao cũng phải bảo vệ y. Quả nhiên là tình chân ý thiết, khiến người cảm động. Nói như vậy, ngươi cũng chẳng phải kẻ hoàn toàn không có tâm can."
"Hoàn toàn không có tâm can?" Cơ Dận vô thức bật cười, "Ta sống chừng ấy năm, Nhiễm Dật, thật sự là lần đầu tiên có người nói ta như vậy."
"Bọn họ đều nói ngươi là cái thứ gì?"
"Cũng chẳng qua là rất mực khiêm tốn, yêu dân như con, thương cảm hạ thần... Chẳng biết một câu 'hoàn toàn không có tâm can' này, ngươi kết luận được từ đâu ra? Ta đối với người nào không có tâm can.... Dù sao cũng sẽ chẳng phải là chính ngươi đâu nhỉ?"
Sắc mặt Nhiễm Dật rõ ràng âm trầm xuống. Cơ Dận lại giống như căn bản chẳng hề chú ý, tiếp tục nói:
"Đối với bằng hữu, ta đương nhiên cũng thực tình đối đãi... Như lời ngươi nói, là tình chân ý thiết. Về phần ngươi có cảm nhận được hay không, đó cũng chẳng phải mục đích của ta. Cho nên nếu Bạch Thanh Nhan cần ta bảo vệ y, ta đương nhiên sẽ đến. Chỉ là, y căn bản không ở sứ quán này của ta, chưa nói tới vì bảo vệ y mà dấn thân vào mạo hiểm."
"Ha ha ha ha..." Nhiễm Dật cười như điên dại, "Hoàng đế Đại Tiếp ngươi miệng lưỡi dẻo quẹo, không khỏi khiến người bội phục! Nếu không phải vì y mà đến, vậy ngươi vì cái gì mà đến! Y không nhờ ngươi che chở, vậy thì sẽ ở nơi nào! Ngươi đã nói như vậy, tòa sứ quán lớn thế này hẳn là không còn một ai! Truyền lệnh..."
Nhiễm Dật dừng một chút, thanh âm đột nhiên cất cao:
"Thả một mồi lửa cho ta, triệt để tiêu hủy toàn bộ tòa sứ quán này! Một cọng cỏ cũng không được phép lưu lại!"
"Nhiễm Dật!"
Ngay cả Cơ Dận một mực vững như Thái Sơn thần tình cũng đại biến:
"Ngươi muốn làm cái gì!"
"Chẳng lẽ ngươi nghe không hiểu sao? Ta bảo bọn chúng một mồi lửa đốt sạch sứ quán này!"
"Ngươi biết ngươi đang làm cái gì không?!"
"Ta đương nhiên biết!" Gân xanh trên trán Nhiễm Dật hằn lên, thanh âm cũng khàn khàn, "Nếu ngươi không nỡ, liền giao y ra đây! Bằng không, cứ đợi đến khi Bạch Thanh Nhan theo ngọn đuốc này cháy thành tro bụi đi! Ta đã bố trí trọng binh bốn phía, trong tòa sứ quán này, một con chuột cũng đừng nghĩ thoát được!"
Nương theo tiếng rống khàn khàn mà bén nhọn của Nhiễm Dật, những thùng rượu thuần hắt đầy khắp nơi trong sứ quán Đại Tiếp! Từng đợt mùi rượu nồng đậm xông vào mũi, mà đuốc cũng đã được chuẩn bị sẵn sàng, chỉ đợi quan chỉ huy ra lệnh một tiếng, trong khoảnh khắc sứ quán sẽ biến thành một biển lửa!
"Nhiễm Dật, dừng tay!"
"Cơ Dận, ngươi biết sợ rồi à? Hóa ra ngươi cũng sẽ sợ!" Nét mặt Nhiễm Dật dữ tợn, không biết là thoải mái hay vẫn là thống hận. Gã nghiến răng nghiến lợi, gạt ra một câu từ kẽ răng:
"Đáng tiếc bây giờ mới biết sợ... Muộn rồi!"
Lời còn chưa dứt, bùng một tiếng! Mấy chục bó đuốc đồng thời bị ngự lâm quân Lang Nghiệp ném vào bể rượu. Trong khoảnh khắc, lửa lớn phóng lên tận mây xanh, đỏ rực nửa màn trời.
"Ngươi..."
Cơ Dận sững người, hắn nói một chữ, lại không nói tiếp nữa. Bởi vì lúc này, giờ phút này, lời nào cũng không thể dùng được.
Hắn lẳng lặng nhìn sứ quán bị thiêu rụi từng chút một, nhìn chăm chú ngọn lửa đang nuốt chửng từng ngọn cỏ phòng ốc hầu như không còn thứ gì. Một lát sau, hắn mới mở miệng, ngữ khí thậm chí có thể nói là bình tĩnh.
"Nhiễm Dật, ngươi đây là đang tự tay hủy hoại chính mình, thậm chí là trăm năm cơ nghiệp của Lang Nghiệp các ngươi. Ngươi biết không?"
Nhiễm Dật cất tiếng cười to:
"Coi như vậy đi, thì có thể thế nào? Ngươi cho rằng ta thật sự quan tâm sao?"
"Nếu chính ngươi cũng không quan tâm... Người ngoài như ta, liền càng không cần thay ngươi quan tâm."
Cơ Dận bình tĩnh như trước. Hắn mặt không biểu tình, quay người trở lại trong xe ngựa. Tự hắn động thủ giật màn xe xuống, không còn quan sát ngọn lửa hừng hực kia nữa. Trên môi Nhiễm Dật vẫn mang theo ý cười điên cuồng, tựa hồ vô cùng hài lòng, cưỡi trên lưng ngựa cao lớn, hạ lệnh một tiếng, khởi giá hồi cung.
... Nhiều năm như vậy trôi qua, lần đầu tiên gã có thể giữ Cơ Dận trong lòng bàn tay.
... Một lần kia, bên trong hành cung Đại Tiếp, người này đã đem gã đùa nghịch không còn chút sức lực chống đỡ.
... Mà bây giờ, người đó chỉ có thể mở to mắt nhìn mình hủy đi đồ vật của hắn, lại chẳng thể làm gì.
... Cơ Dận...
Thời điểm Kỷ Ninh đến nơi, tất thảy chỉ còn là phế tích, khói đen bốc lên ngùn ngụt, đám người kia rời đi đã qua hai canh giờ.
Kỷ Ninh chỉ nhìn mấy lần chung quanh phế tích, liền xoay người rời đi. Hắn không lãng phí thời gian ở phế tích này, bởi vì hắn biết, sẽ không còn ai có thể sống sót sau trận cố ý phóng hỏa này.
... Nếu như Bạch Thanh Nhan còn sống, y cũng không có khả năng đào tẩu khỏi đám minh tiêu ám tiêu Lang Nghiệp lít nha lít nhít kia. Y chỉ có một cách, đó chính là xen lẫn trong đội ngũ tiến vào Hoàng cung.
... Kỷ Ninh cự tuyệt một khả năng khác... Không, căn bản không có loại khả năng nào khác! Bạch Thanh Nhan sẽ không chết! Y đã không chết trên chiến trường, làm sao có thể chết bên trong một trận hỏa hoạn nho nhỏ này?
... Y nhất định còn sống! Nhất định đang ở ngay trong Hoàng cung Lang Nghiệp, chờ đợi mình tới cứu!
Ngọn lửa khổng lồ cũng khiến chính ngự lâm quân đang hướng về Hoàng cung trở nên xáo trộn.
Từng hồi bàn tán xôn xao truyền ra từ trong đội ngũ, ngay cả Cơ Hà đang ở trong xe ngựa cũng nghe được động tĩnh.
"Chuyện gì xảy ra, bên ngoài đang nhao nhao chuyện gì?"
Hắn đĩnh đạc mở miệng hỏi thăm, mấy tên lính Lang Nghiệp bên cạnh liếc nhìn nhau, ai cũng không trả lời.
"Ta đang hỏi ngươi chuyện gì xảy ra đó! Điếc hết với nhau rồi à?"
Cơ Hà phi lên một cước, trực tiếp đá lên người một tên lính Lang Nghiệp trong số đó. Tình huống này giống như không phải tù nhân, ngược lại tất cả những kẻ kia đều là thủ hạ của hắn, khiến mấy tên lính Lang Nghiệp lại ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ánh mắt đều ít nhiều cảnh giác... Vẫn nói vị Duệ Thân Vương này cực kỳ ương ngạnh, quân công lại cao, liệu có thể giống vị Kỷ Tướng quân kia của chúng ta, một lời không hợp liền ra tay gϊếŧ người không?
Kỳ thật, bọn họ chẳng cần phải lo ngại chuyện này.
Cơ Hà mặc dù ương ngạnh, nhưng thật ra lại không hề tùy tiện đánh người. Lần này một mặt là trong lòng không thuận, túm bọn chúng để trút giận, một mặt khác cũng là vì muốn hạ quy củ với bọn chúng... Tuyệt đối đừng xem Cơ Hà hắn như tù binh. Như vậy, sau đó hắn muốn hành động gì đều có thể thuận tiện hơn một chút.
"Một đám phế vật, phản ứng chậm như vậy."
Cơ Hà làm bộ khiển trách một tiếng, tự tay kéo màn xe... Đúng như hắn dự liệu, đám lính Lang Nghiệp mới bị ăn đánh kia, kẻ nào cũng không dám ngăn cản hắn.
Nhưng chút đắc ý nho nhỏ này lập tức bị hắn ném ra sau gáy. Hắn hoảng sợ phát hiện, nơi bọn họ vừa rời đi hiện tại đang bốc khói đen dày đặc!
"Sao lại có khói lớn như vậy? Nơi nào cháy?"
Hắn một tay nhấc một tên lính Lang Nghiệp lên ép hỏi. Thế nhưng những binh lính này đều bị nhốt một chỗ cùng hắn trong xe ngựa, nào có thể hỏi ra cái gì? Ngược lại, tiếng bàn tán xôn xao ngoài xe ngựa truyền vào tai hắn, gián tiếp giúp hắn trả lời những câu hỏi.
"Đây là ý chỉ của Bệ hạ sao?"
"Nếu không phải Bệ hạ, kẻ nào dám phóng hỏa? Thế nhưng đó là sứ quán Đại Tiếp!"
"Đúng rồi, chính là sứ quán Đại Tiếp! Nói phóng hỏa liền phóng hỏa, chẳng lẽ Bệ hạ muốn khai chiến với Đại Tiếp sao?"
"Loại chuyện này chúng ta biết thế quái nào được... Ta nghe nói ấy à, ý chỉ của Bệ hạ là, phàm có kẻ chạy ra, lập tức bắt lại, nếu còn muốn trốn, gϊếŧ chết không cần luận tội!"
"Đây là muốn bắt sống trọng phạm đi?"
"Có vẻ là như vậy. Nhưng mà... Bệ hạ đổ nhiều rượu thuần, lại châm lửa lớn như thế... Kể cả bên trong còn có người, làm sao có thể trốn ra? Bệ hạ có phải ngay từ đầu đã muốn kẻ ở bên trong..."
... Phóng hỏa? Bắt người? Gϊếŧ chết không cần luận tội?
Trong đầu Cơ Hà nổ vang một tiếng. Nhiễm Dật vậy mà lại điên cuồng đến mức này, châm lửa đốt toàn bộ sứ quán Đại Tiếp? Ra tay độc ác như thế, thậm chí còn không muốn lưu lại bất cứ kẻ nào sống sót?
... Lộc Minh Sơn phải làm sao bây giờ?
... Nếu "thái giám" kia chính là Bạch Thanh Nhan, Lộc Minh Sơn có khi nào vẫn còn trốn ở bên trong!
Nhất thời trước mắt trời đất quay cuồng, Cơ Hà bất cần đời ngày thường không còn thấy tăm hơi. Trong đầu hắn chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất... Hắn phải đi cứu người!
Cơ Hà mở cửa xe muốn nhảy xuống. Đám lính Lang Nghiệp trong xe một mực nhìn chằm chằm động tĩnh của hắn, giờ phút này hè nhau tiến lên túm hắn lại:
"Duệ Thân Vương, ngươi định làm gì? Ngươi không thể đi ra ngoài!"
"Cút đi! Thả ta ra! Để cho ta đi!"
"Duệ Thân Vương! Ngươi không thể... Không giữ nổi hắn, mau đi gọi người hỗ trợ! Áu áu...!"
Trong xe ngựa lập tức loạn thành một bầy. Cơ Hà một hổ khó địch cả đàn sói, bị một đám ngự lâm quân Lang Nghiệp đè xuống sàn xe. Nhưng hắn vẫn vừa giãy giụa vừa lớn tiếng gào thét, luôn miệng muốn đám người kia để hắn đi... Hai mắt hắn đỏ bừng, dùng hết khí lực toàn thân, quả thật giống như phát điên.
Ngoài xe ngựa, "thái giám" kia thật ra chưa đi xa. Nghe được động tĩnh, gã quay đầu lại, từ xa nhìn về phía xe ngựa. Đúng lúc này, một kẻ trong xe ngựa bị phái đi tìm viện binh lao ra, bị gã đuổi kịp:
"Đây là thế nào? Các ngươi lại làm cái quỷ gì vậy?"
Binh sĩ kia thấy người hỏi là Tổng quản thái giám bên cạnh Bệ hạ, tất nhiên không dám thất lễ. Hắn giải thích:
"Duệ Thân Vương muốn chạy trốn! Giãy giụa như điên, chúng ta còn suýt không đè được hắn lại! Hiện tại mặc dù đã khống chế được hắn, nhưng nhìn bộ dáng hắn sẽ còn trốn thoát. Ta đành vội vã đi tìm chút viện binh đến giúp đỡ..."
"Chạy trốn? Hắn muốn chạy trốn đi đâu?"
"Chúng ta cũng không biết, hắn đột nhiên nổi điên! Nói là muốn trở về... Cứu người, cứu lửa gì đó... Cụ thể là cái gì, chúng ta cũng không nghe rõ."
Giống như thể chứng minh lời hắn, tiếng kêu gào đau thấu tâm can của Cơ Hà từng đợt truyền đến từ trong xe ngựa:
"Thả ta ra, ta phải trở về cứu hắn! Thanh Vũ... Lửa kia! Hỏa hoạn kia! Thả ta ra..."
"Thái giám" nghe được một câu "Thanh Vũ", dừng một chút. Gã truy vấn:
"Hắn muốn cứu ai? Hắn làm sao biết người kia còn ở trong đám cháy? Lửa lớn như thế, kể cả hắn có thể chạy đi, xông vào... Hắn không sợ mất mạng sao?"
"Cái này... Chúng ta biết làm sao được."
"Hắn muốn cứu người kia... Hắn có nói người kia với hắn quan hệ như thế nào hay không?"
"Nghe động tĩnh kia, chỉ sợ là nhân tình của vị Duệ Thân Vương này đi? Ngươi nghe tiếng tê tâm liệt phế này, sợ rằng mạng cũng chẳng cần nữa. Không ngờ vị này đúng là một kẻ đa tình à nha."
"Nhân tình cái nỗi gì? Có mà tự hắn đơn phương thì có!" Thần tình trên mặt "thái giám" rất không tự nhiên, lạnh lùng nói, "Có cái gì mà cứu? Nếu thật sự còn ở đó, chỉ sợ bây giờ cũng bị đốt thành tro rồi."
Gã đột nhiên tuôn ra một tràng oán phẫn khiến binh sĩ kia cũng giật cả mình. Nghĩ thầm... Vị này đây là chính mình "không được", liền trâu buộc ghét trâu ăn không nhìn nổi người khác có nhân tình đi? Vị Duệ Thân Vương kia phong lưu phóng khoáng, tuổi còn trẻ mà địa vị lại cao, nhìn thân thủ khi nãy giãy giụa, lực eo cũng coi như không tệ nha. Thiếu niên bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền, eo tốt thận tốt, làm sao người ta lại không thể có đối tượng lưỡng tình tương duyệt chớ?