Chương . Tâm pháp của Nhiễm Dật là từ nơi nào đến?
Lộc Minh Sơn phát hiện suy đoán của mình mười phần thì sai cả mười rồi. Long Dã không hề vận chuyển tử thi kia tới, mà móc từ trong ngực áo ra một tấm mặt nạ da người. Mặt nạ kia sinh động như thật, hiển nhiên đã chuẩn bị từ trước.
"Đây là..."
"Lấy được từ tay Phó Diễm."
Long Dã giản lược ngôn từ:
"Nếu làm một cái mới có chút lãng phí thời gian. Vừa vặn hắn lại có, ta liền lấy đến dùng một lát."
... Phó Diễm... Sẽ tùy tiện cho y mặt nạ sao?
Phó Diễm kẻ này tâm cơ tinh tế, mưu kế chồng chất. Nếu muốn cầu cạnh hắn, hắn nhất định sẽ đưa ra điều kiện. Dù cho hắn bị Long Dã uy hϊếp bức bách mới giao mặt nạ cho y, cũng khó đảm bảo không phải kế hoãn binh. Nói không chừng hắn vừa quay người lập tức sẽ gọi một toán binh sĩ đến lùng bắt tung tích bọn họ cũng nên.
Chẳng đợi Bạch Thanh Nhan đem sầu lo của y nói ra miệng, Long Dã lần nữa cất tiếng:
"Lộc thần y, các ngươi cần hai thân phận để ngụy trang, có phải không?"
"Đúng vậy. Nhưng mà..."
... Nhưng mà trong một thời gian ngắn, có thể tìm người thứ hai thích hợp ở đâu ra chứ.
"Phó Diễm ở ngay ngoài cửa." Ngữ khí Long Dã vẫn nhàn nhạt, "Bạch Thanh Nhan từng chung đụng sớm chiều với hắn một thời gian, bắt chước hắn không phải vấn đề gì lớn. Mặt nạ thái giám này để cho ngươi dùng... Các ngươi nhanh chóng dịch dung, tránh đêm dài lắm mộng."
"Phó Diễm ở ngoài cửa?"
Bạch Thanh Nhan sững sờ... Phó Diễm đã biết quá nhiều, hắn người này lại thập phần am hiểu tận dụng thời cơ. Để hắn biết trong sứ quán Đại Tiếp có ám thất bí mật, tuyệt không có điểm nào tốt, ngược lại càng tăng thêm nguy hiểm!
"Không cần lo lắng."
Tựa hồ nhìn ra trăn trở của Bạch Thanh Nhan, Long Dã trấn an một câu. Nhưng y cũng chẳng giải thích nhiều hơn, mà phối hợp đi ra ngoài. Một lát sau, y kéo theo một người trở lại ám thất.
Nhìn Phó Diễm đã rơi vào hôn mê, Bạch Thanh Nhan rốt cuộc minh bạch vì sao Long Dã nói không cần lo lắng.
"Lộc thần y, động tác phải nhanh một chút. Duệ Thân Vương Đại Tiếp đang tìm các ngươi từng gian phòng một. Trước khi hắn tìm tới, chúng ta phải chuẩn bị kỹ càng hết thảy, lẫn vào đội ngũ ngự lâm quân Lang Nghiệp."
"Vì sao?" Bạch Thanh Nhan hỏi, "Hắn ngàn dặm xa xôi tới cứu ta, trước đó ám thất chúng ta ẩn thân cũng là hắn cung cấp... Chúng ta có thể tín nhiệm hắn, hắn là người một nhà!"
"Không, hắn không phải người của chúng ta, hắn là người Đại Tiếp."
Thanh âm Long Dã mang theo chút ý vị kỳ lạ:
"Mà tất cả những người Đại Tiếp, giờ phút này đều không thể tín nhiệm."
Bạch Thanh Nhan kể đến đây, bất giác rơi vào trầm tư.
... Thật kỳ quái, Long Tướng quân luôn kiệm lời ít nói, vì sao đột nhiên lại ám chỉ với mình người Đại Tiếp không thể tín nhiệm? Y biết điều gì sao?... Nhưng vì sao y lại không nói thẳng với mình?
... Sự tình y giấu diếm, lại là cái gì đây?
"Cho nên, chính là y đưa các ngươi đến nơi này."
Nhiễm Trần kéo Bạch Thanh Nhan bừng tỉnh từ trong trầm tư. Y đứng trên bậc thang, nhìn xuống Nhiễm Trần phía dưới.
Đã xác định đối phương là minh hữu, y cũng không còn phòng bị như trước. Bạch Thanh Nhan đốt một ngọn nến, cẩn trọng bước xuống địa cung. Thời điểm sắp đến điểm cuối cùng, Nhiễm Trần duỗi một cánh tay về phía y, bị y nắm thật chặt.
Tay Nhiễm Trần lạnh ngắt đến nỗi chẳng hề giống người sống. Hắn gầy hơn, có lẽ là do lâu ngày không tiếp xúc với ánh nắng, trắng đến gần như trong suốt. Đôi mắt hoa đào ngậm lấy hai con ngươi đen nhánh lại càng thêm đen thẫm.
Hắn gầy đến thoát tướng. Nhưng khi mỉm cười, vẫn lờ mờ thấy bóng dáng Nhiễm Quận Vương phong lưu phóng khoáng thuở xưa.
"Thật sự là y đưa các ngươi đến?"
Bạch Thanh Nhan không trả lời, bởi vì y mơ hồ cảm giác được, lời nói của Nhiễm Trần cũng chẳng phải hỏi thăm... Hắn đã xác định được đáp án.
Hắn chỉ đang muốn nhận được sự khẳng định từ mình... Có lẽ hắn đã mơ thấy cảnh này quá nhiều lần, sau khi tỉnh giấc lại bàng hoàng nhận ra tất cả chỉ là công dã tràng. Mà bây giờ ảo mộng thành thật, hắn lại có chút không thể tin nổi...
"Long Dã..." Thanh âm Nhiễm Trần trầm thấp, chỉ vừa đủ như một tiếng thì thầm, "Mặt nạ này, cũng là y cho ngươi?"
Bạch Thanh Nhan không biết vì sao Nhiễm Trần lại hỏi vậy, khẽ gật đầu. Nhiễm Trần cũng gật đầu, mỉm cười. Nhẹ nhàng duỗi hai tay ra, ôm lấy Bạch Thanh Nhan, đem gương mặt dán lên chóp mũi Bạch Thanh Nhan, chậm rãi nhắm hai mắt, tựa như đang cảm thụ nhiệt độ cơ thể của ai đó.
... Song Bạch Thanh Nhan biết, người hắn chân chính đuổi tìm, tuyệt không phải mình. Hắn chỉ mượn sự tồn tại của mình để tưởng niệm một người khác.
... Nhưng người ấy, lại không ở chốn này.
Bạch Thanh Nhan không cử động, mặc cho Nhiễm Trần ôm lấy mình, cũng nhắm mắt lại. Một lát sau, Nhiễm Trần nhẹ giọng thở dài, mở hai mắt ra.
Lông mi hắn phảng phất như giăng một lớp sương mù, khiến cõi lòng Bạch Thanh Nhan cũng chua xót.
"Long Tướng quân cũng tới sao?"
"Y bây giờ không ở đây. Nhưng y sẽ đến."
"Y nói với ngươi sao?"
"Y nói y muốn tới cứu người..." Ban đầu nghe được câu này, Bạch Thanh Nhan còn tưởng rằng Long Dã gấp rút muốn tới tiếp viện cho Kỷ Ninh. Nhưng bây giờ, nhìn dáng vẻ của Nhiễm Trần, y đã hiểu, "Cho nên y sẽ tới tìm ngươi."
"... Ta đã nói y đừng tới. Nơi này quá nguy hiểm."
Nhiễm Trần lắc đầu, song lại mỉm cười.
"Nhưng y vậy mà lại đưa ngươi tới... Có lẽ là tình thế bên ngoài quá nguy hiểm, các ngươi không có cách nào trốn thoát. Cũng tốt, phá vây từ trong Hoàng cung, ngược lại là xuất kỳ bất ý. Nhưng như vậy nhất định phải khống chế được Hoàng huynh ta... Thái tử Điện hạ, Kỷ Tướng quân đâu? Bây giờ hắn đang ở nơi nào?"
Xuất kỳ bất ý: 出其不意 Xuất phát từ lời của Tôn Tử, ý nói đem quân đánh người nhân lúc đối phương không phòng bị, sau dùng để chỉ hành động bất ngờ ngoài ý liệu của người khác.
"Ta cũng không biết hắn đang ở đâu." Nói đến đây, trong lòng Bạch Thanh Nhan cũng vô cùng ảm đạm, "Từ khi chúng ta rời khỏi sứ quán Đại Tiếp, vẫn chưa từng gặp lại hắn. Đến đây lâu như vậy rồi vẫn chưa nhận được bất kỳ tin tức nào của hắn, kỳ thật ta cũng rất lo lắng."
"Có lẽ hắn đi chỉnh hợp thiết kỵ Lang Nghiệp. Long Dã có thể đưa các ngươi tới đây, chắc hẳn bọn họ đã thương lượng qua. Hai người bọn họ mặc dù đều võ công cao cường, nhưng nơi này dù sao cũng là đại nội Hoàng cung được trọng binh trấn giữ. Kể cả thêm một Thái tử Điện hạ, các ngươi vẫn không phải đối thủ của Hoàng huynh. Cho nên muốn đơn thương độc mã xông ra là không thể thực hiện được."
"Có lẽ là vậy."
"Vừa rồi ngươi nói, y hộ tống các ngươi ra ngoài... Sau đó thì sao?"
"Sau đó..."
Nhiễm Trần thúc giục:
"Về sau thế nào? Y bây giờ ở đâu? Y, có phải là cũng ở trong Hoàng cung?"
"... Nếu như ý ngươi là chỉ Long Dã Tướng quân, y phải đi chuẩn bị một số thứ, sau đó cũng sẽ đến Hoàng cung... Y nói muốn tới cứu ngươi."
"Chuẩn bị..."
Nhiễm Trần tự lẩm bẩm. Bạch Thanh Nhan nhìn hắn một lát, trong lòng lóe lên một suy nghĩ... Sự chuẩn bị này, chỉ sợ không phải thiết kỵ Lang Nghiệp?
Cho nên y mới muốn Bạch Thanh Nhan đóng giả Phó Diễm, là để phòng vạn nhất... Hiện giờ Kỷ Ninh không thể công khai lộ diện dưới danh nghĩa Tướng quân, người có thực quyền trong thiết kỵ Lang Nghiệp chỉ có Giám quân Phó Diễm. Nếu như binh sĩ thật sự không chịu nghe lệnh từ chỉ huy, Bạch Thanh Nhan liền có thể lấy thân phận Phó Diễm ra mặt thu thập tàn cuộc.
"Bất luận là loại kế sách nào, hiện tại chúng ta không thể làm gì. Bước kế tiếp, còn phải chờ đến khi liên hệ được với hai người bọn họ."
"Đúng là như vậy."
"Nhiễm Quận Vương, ta vẫn không rõ, tại sao ngươi lại ở chỗ này? Còn..."
Ánh mắt Bạch Thanh Nhan đảo qua những dây sắt thô to. Những vết rỉ loang lổ, xích sắt to lớn nặng nề khiến người nhìn qua đều hãi hùng khϊếp vía. Mà khi nơi này đóng lại, đại khái một giọt sáng cũng không lọt... Y thật khó có thể tưởng tượng, Nhiễm Trần bị giam ở đây, chống cự từng khắc từng khắc thời gian trôi qua, sẽ là cảm giác gì?
"Khi nãy ta đã nói cho ngươi rồi."
Nghe được lời này, thần tình trên mặt Nhiễm Trần lộ ra một ý cười kỳ dị:
"Hoàng huynh hy vọng ta ở đây... Ta nào có thể đến nơi khác? Gã hy vọng ta giống như bây giờ. Ta, chỉ có thể sống tạm như thế."
Nhưng rất nhanh, hắn thu lại cảm xúc, nắm chặt tay Bạch Thanh Nhan.
"Thái tử Điện hạ, sự tình khẩn cấp, ngươi không cần phải để ý đến ta. Hiện nay có một chuyện quan trọng, ngươi cần phải đi tìm hiểu rõ ràng."
"Là chuyện gì?"
"Khi nãy ta nhắc đến Ngọc Dao tà pháp, ngươi kinh ngạc như thế, dường như không hề hay biết. Xem ra, thứ này không phải lưu lạc từ Hoàng thất Ngọc Dao các ngươi mà ra?"
Chuyện này cũng khiến Bạch Thanh Nhan trăn trở.
Ít nhất là từ mười mấy năm trước, y bắt đầu tu luyện Ngọc Dao công pháp, cũng là thời điểm phát hiện trong đó không đúng, y liền hạ quyết tâm, tuyệt không thể để loại tà thuật yêu dị kia lưu hành thế gian, ủ thành bi kịch. Cho nên khi đó, y liền tách rời các bộ phận của Ngọc Dao tâm pháp, niêm phong riêng biệt. Bên ngoài thì tuyên bố Ngọc Dao công pháp đã bị hủy, ký ức trong đầu y chính là thứ tồn tại duy nhất.
Nguyên bản, y dự định sao chép lại Ngọc Dao công pháp sau khi đã sửa chữa cắt bỏ toàn bộ tà thuật. Bất đắc dĩ, tình thế đột ngột chuyển biến, y còn chưa kịp hoàn thiện bản thảo thì đã...
"Nhiễm Quận Vương, vật kia hẳn không phải lưu lạc từ trong tay ta. Ta sớm đã phá hủy Ngọc Dao công pháp. Trong đó từng bộ phận đều đã niêm phong. Có khi nào đó không phải công pháp thật mà chỉ dùng tên tuổi của Ngọc Dao ta?"
"Cũng không phải không có khả năng." Nhiễm Trần nghĩ nghĩ, "Biện pháp kia thực sự quá mức tà dị. Nói thật, lần đầu nhìn thấy ta cũng không dám tin... Thái tử Điện hạ ngươi cho ta ấn tượng chính trực thuần lương, ôn nhuận như ngọc. Ta thế nào cũng không thể liên hệ loại công pháp ngươi tu luyện với loại yêu pháp nghe rợn cả người kia với nhau."
Nghe lời này, trong lòng Bạch Thanh Nhan có chút bất an. Chính y hoàn toàn không hề tu luyện phần yêu dị kia. Nhưng bản thân Ngọc Dao công pháp cũng xác thực bao hàm tà thuật nghe mà rợn người. Bởi vậy, y dò hỏi:
"Việc này can hệ trọng đại, hẳn là nên tận mắt xác nhận. Nhiễm Quận Vương, ngươi có thể miêu tả cụ thể cho ta không?"
"Không cần ta miêu tả." Nhiễm Trần buồn bã cười một tiếng, "Ngươi chỉ cần đi sâu vào tẩm điện nhìn một chút... Ngươi dùng gương mặt này của Phó Diễm, cứ việc tiến vào. Nơi đó mặc dù có trọng binh trấn giữ, nhưng sẽ không có kẻ nào chặn đường ngươi."
Bên trong thiên điện.
Nhiễm Dật chỉ để một mình Cơ Dận ở lại, tất cả cung nhân thái giám đều bị gã đuổi đi. Giờ phút này, gã vẫn cười lạnh, tựa hồ đang thưởng thức sự thất thố của Hoàng đế Đại Tiếp phía đối diện.
"Ngươi thật sự làm như vậy sao?" Cơ Dận không dám tin hỏi, "Ngươi... Ngươi trông coi những thứ kia, ban đêm sao có thể ngủ được?"
"Nếu đặt ở nơi khác, ta lúc nào cũng phải lo lắng có kẻ thừa dịp ta không ở đây lén lẻn vào tìm tòi hư thực. Ta chẳng phải càng ngủ trong bất an hơn sao?"
"... Nhưng đó là tẩm điện của ngươi!"
Cơ Dận đã không biết nên nói cái gì. Hắn thật sự không ngờ tới Nhiễm Dật lại có thể điên cuồng như vậy... Gã dùng tàn quyển của Ngọc Dao tâm pháp, lập nên một tế đàn huyết tế an trí ngay tại hậu điện trong tẩm điện của gã! Nếu là người bình thường, nhất định sẽ tìm một nơi vắng vẻ, tránh xa khỏi khu vực phụ cận nhà mình. Ai cũng sẽ kiêng kỵ những oan hồn chết thảm kia, nào có người sẽ nguyện ý ngủ lại tại loại địa phương này?
"Ngươi thật sự tuyệt không sợ hãi?"
"Sợ?" Nhiễm Dật cười lạnh một tiếng, "Địa ngục trần gian ta cũng đã gặp qua, có gì mà phải sợ?"
Thương Nhiễm Trần của tui quá mà T.T Nghe tội nghiệp hông