Editor: Đào Tử
_____________________________
Động vào cao chừng cỡ một người, độ rộng đủ hai người sóng vai đồng hành.
Vinh vương lấy cây châm lửa từ trong tay áo thắp một cây đèn nhỏ.
Ánh sáng nhỏ bằng hạt đậu lặng lẽ sáng lên, xua tan khoảng không u ám.
Phạm vi ánh lửa chiếu sáng có hạn, xa hơn nửa mét vẫn tối om như cũ, chỗ tối thỉnh thoảng truyền đến động tĩnh sột soạt.
Tố chất tâm lý yếu đã sớm sợ hãi hai chân run rẩy.
Bùi Diệp không nhịn được nghiêng đầu nhìn y một lát.
Hai mắt Vinh vương mù nhiều năm, bên trong sáng hay tối không ảnh hưởng đến y.
Hiển nhiên chiếc đèn này là thắp cho Bùi Diệp.
Tình huống này còn có thể không hoảng không loạn, tinh ý chiếu cố người đồng hành, vị Vinh vương này đúng là người hiếm có.
"Nói chứ... Chắc Vinh vương điện hạ biết sâu trong Đế Lăng đặt thứ nhỉ?"
Bùi Diệp không nói chuyện phiếm tán nhảm với Vinh vương, ngược lại nói tới chính sự, nhưng bầu không khí lại rất nhẹ nhàng, nghe càng giống là nhàn thoại việc nhà.
Vinh vương ôn hòa nói: "Tất nhiên là biết, nhưng biết được không bao lâu."
Bùi Diệp lại nói thẳng hỏi y: "Nếu biết, sao điện hạ còn dám tới? Không sợ chết ư?"
Vinh vương lại nói: "Nếu Cô không đến, không biết sẽ có bao nhiêu lê dân bách tính gặp kiếp nạn. Dọc theo đường những Cấm Vệ quân thi hóa ấy, tiên sinh cũng nhìn thấy rồi? Nếu không ngăn cản, không chỉ phụ cận Đế lăng xuất hiện những quái vật này, toàn bộ thiên hạ cũng sẽ... Ngẫm lại vẫn phải tới."
Bùi Diệp bỗng nhíu mày.
"Làm sao Vinh vương điện hạ biết nhiều như vậy? Dựa theo thân phận, Người là phúc tử nhỏ nhất của tiên đế."
Cô nhấn mạnh hai chữ "Phúc tử", nhắc nhở Vinh vương y là thiết lập người bình thường.
Vinh vương phút chốc nâng tay, tay áo dài trượt xuống khuỷu tay, ngón tay cong lại xoa cằm, mỉm cười nói: "Cái này sao... Phú quý nhân gian luôn khá hấp dẫn người, ăn bát cơm này vẫn nên kính nghiệp một chút..."
Trán Bùi Diệp sáng lên ba dấu hỏi.
"Có ý gì?"
Vinh vương không trả lời mà hỏi lại: "Cô từng gặp Bùi Triêu rồi?"
Bùi Diệp gật đầu: "Gặp rồi."
Vinh vương cười nói: "Thân y gánh nghiệp lực không vào luân hồi được, hóa thành cô hồn dã quỷ, cho đến nghiệp lực trả hết nợ mới thôi. Nói thì nói như vậy, nhưng mọi thứ cũng có ngoại lệ. Ví như ác quỷ mạnh đến trình độ nào đó liền có thể đoạt nhục thân người sống, mang thân phận người sống xâm nhập vào dương thế."
Bùi Diệp: "???"
Quả nhiên thân phận Vinh vương này là giả?
"Nói vậy, Vinh vương điện hạ cũng là ác quỷ đoạt xá người sống?"
Vinh vương không xác định nói: "Có thể lắm, nhưng Cô lại không nhớ nổi những việc đã làm khi còn sống. Hôm đó gặp Nhu Tuệ hoàng tỷ lừa gạt đứa trẻ ngu dại đến lãnh cung, rồi thả một mồi lửa, thừa dịp hỗn loạn đưa Nhu Ý hoàng tỷ ra khỏi cung... Mà đứa trẻ ngu si đó từ khi sinh ra đã bị 'Cẩn thận chăm sóc' của người gọi là hoàng huynh ấy, ngu dại thống khổ lại điên cuồng... Cô thấy tình cảnh này, liền cảm giác 'Người' thực sự thú vị."
Y mắt lạnh nhìn đứa trẻ dần bị lửa lớn bao vây sắp ngạt thở mà chết, lần đầu sinh ra suy nghĩ muốn làm người một lần.
"Vinh vương điện hạ thấy cái gì thú vị?"
Vinh vương nói: "Cô là ác quỷ, còn biết lấy mạnh hiếp yếu không thể làm. Vua một nước vốn nên nhân ái với thiên hạ, nhưng lòng dạ hắn ngay cả trẻ con vô tội cũng không dung được. Nhu Ý hoàng tỷ không phải là người trực tiếp tham dự, cũng khó mà nói tỷ ấy cái gì, nhưng Nhu Tuệ hoàng tỷ lại dùng lý do 'Đứa trẻ ngu dại không sống được lâu, chẳng bằng chết dứt khoát, kẻo tiếp nhận thêm đau khổ' giải vây cho mình, cử động đó là lương tâm chưa mất, hay tự cho là chính đáng? Nhìn bọn họ vật lộn trong cái thiện và ác, nhìn thú vị."
Khi y dùng thân phận "Vinh vương" xuất hiện, biểu cảm của Nhu Tuệ trưởng đế cơ và hoàng đế vô cùng đặc sắc.
Vinh vương nói: "Cô cảm thấy hiếu kỳ, bèn tự mình đi làm người một lần, trải nghiệm phần 'Thú vị' ấy xem sao."
Quá trình trải nghiệm không mấy đẹp đẽ.
Y hiểu thêm tính ác của nhiều người, mới biết hành vi của Hoàng đế và Nhu Tuệ trưởng đế cơ chỉ coi là mưa bụi.
Hai người là một trong những người cao quý nhất thời đại này, không cần bôn ba vì sinh kế, bọn họ "Làm ác" đổi lấy thẻ đánh bạc nặng ký, thậm chí có thể thay đổi một quốc gia. Nhưng càng nhiều phàm nhân làm ác, vật mưu đồ có thể là một mảnh ruộng, mấy nén bạc trắng, vài câu mồm mép, mấy cân lương... Vì thẻ đánh bạc cực thấp lại làm ra tội ác khiến Vinh vương không rét mà run, mà bọn họ lại hồn nhiên không thèm để ý.
Bùi Diệp chăm chú nghe.
Cô không ngờ Vinh vương điện hạ còn là một thanh niên triết học.
"Thế điện hạ làm người rồi, Người còn cảm thấy thú vị?"
"Vấn đề này không có đáp án duy nhất." Vinh vương nghiêng nghiêng đầu, ngữ điệu bình thản hòa hoãn nói: "Cô nghĩ làm người cũng tốt, heo chó dê bò hay là rắn, côn trùng, chuột, kiến cũng được, vốn là một trong vô số sinh linh giữa trời đất, bọn chúng cũng không có khác gì nhau. Hoàng đế ra tay độc ác, nhiều lần tính toán vì lợi ích bản thân, Nhu Tuệ hoàng tỷ thiêu cháy cung điện, hại chết 'Vinh vương' cũng thế. Bọn họ lựa chọn dùng tổn thương một sinh linh khác để đạt được mục đích của mình, cái này so với cầm thú vì sinh tồn chém giết đi săn có khác nhau? Chẳng qua là vì sinh tồn, vì lợi ích."
Làm việc ác làm việc thiện đều là bản thân lựa chọn, là bản năng, bọn họ cũng không cảm thấy rằng mình sai.
Vinh vương phát hiện điểm ấy liền cảm giác "Người" lại trở nên không thú vị.
Cho đến khi Bùi Diệp xuất hiện.
Y nói: "Làm người hay làm sinh linh sao cũng được, rất vô vị."
Bùi Diệp cười nói: "Vinh vương điện hạ cảm thấy không thú vị, mới trở về nơi này?"
Không muốn làm người, muốn lần nữa trở thành ác quỷ?
Vinh vương hơi dừng, trong động chỉ còn tiếng bước chân của hai người, đồng thời nâng lên rồi đồng thời rơi xuống, đồng đều giống như một người.
Bùi Diệp hỏi hắn: "Vấn đề này rất khó trả lời?"
Vinh vương lắc đầu nói: "Không khó trả lời, chỉ là lo tiên sinh cảm thấy Cô càn rỡ."
"Cái gì?"
Càn rỡ?
Vinh vương nói: "Mặc dù nhân sinh rất vô vị, nhưng kiểu gì cũng sẽ gặp linh hồn thú vị, linh hồn ấy sẽ mang đến niềm vui thú trong giây lát, có sức hấp dẫn bản năng trí mạng. Cô cảm thấy, có lẽ sinh linh không biết mệt mỏi luân hồi chuyển thế, cũng là vì tìm kiếm nó."
Phảng phất một tia sáng chiếu vào thế giới ảm đạm khô khan.
Bùi Diệp sửng sốt đôi phần.
Cô đưa tay sờ chóp mũi.
"Chà, chỉ giây lát thôi, thời gian này hơi ngắn, ta cảm thấy không được lắm."
Vinh vương: "..."
Bầu không khí trầm mặc quái lạ.
Lúc này cách trung tâm Đế lăng còn một nửa lộ trình, dọc theo đường cổ trùng đen nhánh nhiều đến có thể phủ kín bốn phía trong động.
Bọn chúng kêu gào muốn nhào về phía hai người, còn chưa tới gần đã biến thành một sợi khói xanh tiêu tán vô tung, trước khi chết còn phát ra tiếng thét quỷ dị.
Vinh vương nói: "Tiên sinh cảm thấy làm người thú vị sao?"
Bùi Diệp cười nói: "Có lẽ vẫn rất thú vị. Nghĩ lại ta cũng chưa từng gặp chuyện đau thương, ai bảo ta thật sự quá ưu tú. Từ nhỏ đến lớn đều là con nhà người ta, mục tiêu để người khác cố gắng. Chỉ có ta đả kích người khác, không có việc người khác khiến ta ăn quả đắng... Ách, được rồi, thật ra cũng có, nhưng cái này không ảnh hưởng toàn cục. Nhân sinh xuôi gió xuôi nước, rất vui vẻ, còn có thể thuận theo ý muốn của mình, làm việc mình muốn làm, đi đường mình muốn đi, hoặc là không vui để người khác không đường để đi... Tiêu dao hài lòng như thế, còn muốn gì nữa? Làm người không thể quá tham lam, được hời phải khiêm tốn, nếu không sẽ bị trời ghen ghét."