(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

chương 542: cố thánh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Đào Tử

___________________________

Giờ phút này, trong đầu Phó Miểu hiện lên cảnh tượng vô số thành viên quân Tự do bị bắt bị tra tấn.

Tay xuôi ở bên người cũng toát mồ hôi lạnh, trong lòng đã chuẩn bị tâm lý cá chết lưới rách.

"Rõ!"

Vệ sĩ áo đen khom người đáp ứng, quay người rời đi, để lại cho Phó Miểu một bóng lưng lạnh lùng thẳng tắp.

Phó Miểu và "Nhị gia" chỉ cách khoảng bốn năm mét.

Năng lực cải tạo sinh học của hắn là kịch độc.

Có thể điều khiển khống chế lượng kịch độc, có thể để trong một hơi thở cướp đi mạng người, cũng có thể ẩn náu trong cơ thể chậm rãi phát tác.

Điểm giống nhau duy nhất là thời điểm người trúng độc phát hiện không hợp lý, lưỡi hái tử thần đã dán lên cổ yếu ớt của bọn họ.

Phó Miểu cụp mắt tính toán làm sao ra tay.

Trong chốc lát, vệ sĩ áo đen trở về.

Trên tay đẩy một cỗ xe đẩy sáng loáng.

Phó Miểu: "???"

Chờ đã --

Cái quái gì vậy?

Trên xe đẩy nhỏ còn bày biện chai lọ lộn xộn tạo hình thống nhất, thông qua thân lọ trong suốt còn có thể nhìn thấy màu sắc chất lỏng khác nhau.

Vệ sĩ áo đen vững vàng đẩy xe đẩy nhỏ đến trước mặt Phó Miểu.

"Xin hỏi đây là..."

Vệ sĩ áo đen lại đưa tay lấy thứ gần giống với máy tính bảng từ trong ngực ra.

Đặt nó lên xe đẩy nhỏ, dựng giá đỡ, mở máy tính bảng, ấn mở một thư mục đánh dấu là "Tác phẩm nghệ thuật của thần".

Phó Miểu: "..."

Nghe nói người bảy đại gia tộc đều có bệnh, không phải dễ giận dễ táo bạo thì là háo sắc phong lưu, thậm chí còn có một ít lấy giết người ngược đãi làm niềm vui.

Cố gia có bệnh gì chưa từng nghe nói, nhưng có lẽ --

Là xem video nhỏ để trợ hứng trước khi hái hoa cúc?

Vệ sĩ áo đen trịnh trọng trượt màn hình xuống, ấn mở một video được lưu hơn mười ngày trước.

Phó Miểu vừa chuẩn bị tâm lý sẽ bị video làm cay mắt, ai ngờ bên tai lại truyền đến giọng nữ ngọt ngào quen thuộc.

Một thiếu nữ cột tạp dề màu hồng phấn đứng trong bối cảnh quen thuộc trong video vẫy tay với ống kính, mở miệng khẽ cười, hai má lộ ra lúm đồng tiền nhỏ.

"Chào mọi người, tôi là streamer ẩm thực Hoa Khinh Khinh, hôm nay sẽ thử làm món trà sữa trân châu..."

Phó Miểu: "???"

Vệ sĩ áo đen trầm giọng nói: "Chăm chú nhìn, học làm theo."

Phó Miểu không nhịn được hỏi ra một nghi hoặc từ tận đáy lòng.

"Vì sao lại là tôi?"

Vệ sĩ áo đen ngay thẳng nói: "Quản lý khách sạn nói cậu là người tay nghề tốt nhất chỗ này, vị giác cũng nhạy cảm, hắn đề cử cậu."

Phó Miểu nghe xong xanh cả mặt.

(╯‵□′)╯︵┻━┻

"Tay nghề" và "Vị giác nhạy cảm" quản lý khách sạn bảo có ý hoàn toàn trái ngược với mấy người nghĩ!

Nội tâm Phó Miểu hất bàn, Hoa Khinh Khinh trong video dùng giọng nói dịu dàng ngọt ngào giới thiệu nguyên liệu cần thiết để làm trà sữa trân châu.

Buổi livestream của cô rất đặc sắc.

Thái độ chân thành, toàn bộ quá trình livestream hướng dẫn không giấu dốt hay chỉ dẫn sai, cũng sẽ không cố ý tạo bầu không khí dỗ người xem khen thưởng.

Không chỉ cẩn thận giải nghĩa mỗi bước cần phải chú ý, còn chia sẻ với người xem tâm đắc trong quá trình tự mình tìm tòi của bản thân.

Dưới sự bao vây của một đám vệ sĩ áo đen súng ống đầy đủ, Phó Miểu đành kiên trì thử làm trà sữa trân châu.

Phó Miểu cũng không có cơ hội hạ độc.

Đồ vật hắn làm sẽ phải qua kiểm tra mới đưa đến tay người nắm thực quyền dòng chính của Cố gia.

"Nhị gia, đã làm xong."

Vệ sĩ áo đen đặt trà sữa trân châu vào ly đế cao đưa đến trước mặt "Nhị gia".

Một lát sau, Phó Miểu lại nghe thấy người đàn ông lười biếng nói: "Không được, quá nhạt..."

Phó Miểu nghe tim gan run nhè nhẹ.

Vừa rồi hắn dựa theo nhắc nhở của vệ sĩ áo đen rằng "Nhị gia thích ngọt", đặc biệt thêm hơn hai muỗng đường, còn nhạt?

Quả nhiên, bảy đại gia tộc khống chế tài nguyên chữa bệnh hàng đầu thế giới không sợ bệnh tiểu đường.

"Nhị gia... Hay mời vị streamer đó tới?"

"Không cần."

Vị "Nhị gia" này dường như đã xảy ra chuyện gì, nói chuyện mang vẻ rã rời không giấu hết.

"Vâng."

Vệ sĩ áo đen không còn thuyết phục.

Người đàn ông lại nói: "Để cậu ta tới nói chuyện một chút đi."

Vệ sĩ áo đen gật đầu, móc ra một khẩu súng áp lên đầu Phó Miểu, trong ánh mắt ngạc nhiên của đối phương nói: "Mời."

Phó Miểu rốt cuộc nhìn thấy hình dáng người đàn ông.

Đó là thanh niên khoảng chừng hơn hai mươi, gần ba mươi.

Dù là Phó Miểu nhìn quen dạng tuyệt sắc nhân gian như Cố Thiều cũng bị thanh niên ảnh hưởng.

Da của y không khỏe mạnh trắng nõn, tóc ngắn màu xanh, một đôi mắt màu xám khói sáng tỏ trong veo như dòng suối, mũi cao thẳng, cánh môi tái nhợt, đường nét không quá mức cương ngạnh cũng chưa hề quá nhu hòa, thêm một li thiếu một li đều là khuyết điểm, mỗi một chỗ đều vừa đúng -- Gương mặt tuấn mỹ trong trẻo phi giới tính.

Đôi mắt bình tĩnh, phảng phất vừa mang bình thản coi nhẹ chúng sinh lại vừa thương xót chúng sinh.

Thậm chí Phó Miểu trong thoáng chốc cho rằng mình là sâu kiến bị thanh niên đứng trên đám mây nhìn xuống.

"Không cần khẩn trương như vậy."

Thanh niên ôn hòa trấn an.

Hô hấp y bình thản, trên đầu gối bày ra sách da nâu với đầy từ ngữ cổ, đầu vai khoác một chiếc áo khoác kẻ sọc.

Chỉ là mắt không tốt lắm, trên sống mũi mang một cặp kính gọng vàng nhỏ hẹp.

Nhìn độ dày thấu kính, có vẻ như số độ không thấp.

"Tôi không biết vì sao cậu phủ thêm ngụy trang, nhưng nhìn từ biến hóa hô hấp của cậu khi tiến vào nơi đây, mục tiêu của cậu không phải ở tầng này." Dứt lời, y nói với vệ sĩ áo đen cầm súng, "Chú ý lễ nghi đãi khách, đối đãi với khách vào đây đừng thô lỗ như thế."

"Thành thật xin lỗi thưa Nhị gia!"

Vệ sĩ áo đen khom người xin lỗi, thả súng vào bao súng, lui ra phía sau đứng ở xa một chút.

Không mang áp lực khí thế cho Phó Miểu, lại có thể nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của hắn.

Phó Miểu cân nhắc liên tục trong lòng.

"Tôi là... Được bạn bè nhờ... Tới cứu người..."

Khoảnh khắc hắn nhìn thấy thanh niên, hắn liền có loại dự cảm.

Độc của hắn không giết được tên này.

Động thủ hẳn phải chết không nghi ngờ, không động thủ còn có thể vớt vát được.

Động tác lật sách của thanh niên dừng lại, ngẩng đầu hỏi hắn.

"Cứu người?"

Phó Miểu gục đầu xuống, thử dò xét nói: "Bạn của tôi... Hai vợ chồng bị một thế lực để mắt tới, muốn bọn họ tham gia tiệc rượu ở khách sạn này... Không tham gia không được. Bạn tôi rất lo sợ, đúng lúc tôi có chút biện pháp liền... Tự tiện ngụy trang tới..."

"Có chuyện này?"

Thanh niên quay đầu hỏi thăm vệ sĩ áo đen.

"Dương đại tiểu thư thường xuyên ở khách sạn tổ chức loại tiệc rượu mang tính chất, nội dung thế này... Không quá đứng đắn..."

Ham mê và tác phong của đại tiểu thư Dương gia mọi người trong giới đều biết, thanh niên nghe xong liền hiểu.

"Có gặp nguy hiểm?"

"Có, Dương đại tiểu thư không vui, khách mời tham gia tiệc rượu đều sẽ bị thanh lý."

Thanh niên bốp một tiếng khép quyển sách kia lại, đứng dậy.

"Hoang đường!"

Lúc này Phó Miểu mới phát hiện thanh niên rất cao, còn cao hơn hắn nửa cái đầu.

Nhìn ra tầm hơn 1m9 một chút.

"Đi, mang cô ta tới đây. Nếu không chịu, tôi liền tự mình tới cửa tìm cha mẹ cô ta nói chuyện."

Vệ sĩ áo đen đang muốn gật đầu đáp ứng, lỗ tai kẹp tai nghe truyền đến một đoạn tin tức.

"Nhị gia, cậu hai tới, ở ngay dưới lầu. Tầng tám mươi mốt phát sinh sự kiện tập kích bạo lực, vẫn chưa điều tra rõ thân phận thế lực động thủ."

"Cậu hai? Sao Tiểu Nhị lại tới đây?"

Vệ sĩ áo đen nhắc nhở: "Cậu hai và Dương đại tiểu thư có hôn ước."

Chỉ có Phó Miểu ở bên cạnh nghe mà kinh hồn táng đảm.

Hắn cơ bản suy đoán ra thân phận thanh niên trước mặt.

Người nắm quyền thực tại của Cố gia.

Cố Thánh.

____________________________

Đào: Hôm nay lên mạng đủ rồi, sự thật chứng minh tác giả dám viết độc giả dám tìm game, cười văng lâu đài tình ái. Game có thể không giống tưởng tượng, chắc trong truyện sẽ lung linh và 3D nhưng vẫn cute xĩu:>>>

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio