Editor: Đào Tử
_________________________________
Nhìn ghi chú biểu hiện, Bùi Diệp có loại dự cảm bất thường.
Mà phần dự cảm này nhanh chóng được nghiệm chứng khi điện thoại kết nối.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng khóc nức nở xen lẫn lo lắng của Hoa Khinh Khinh.
"... Chị, chị Bùi Diệp..."
Bùi Diệp nghe vậy nhướng mày.
"Đừng nóng vội, từ từ nói, đã xảy ra chuyện gì?"
Nghe giọng nghẹn ngào liền biết lại xảy ra chuyện.
Vừa thầm mắng nam chính Cố Thiều nên bị đá ra khỏi nhóm nam chính, vừa hòa hoãn thanh âm trấn an Hoa Khinh Khinh.
Hoa Khinh Khinh hiện tại rất chật vật, nhà nhỏ ấm áp khổ tâm vun đắp mấy tháng biến thành phế tích, kiến trúc quanh mình cũng khó thoát khỏi số phận này.
Khi điện thoại kết nối, khoảnh khắc nghe được tiếng Bùi Diệp, hai mắt khô khốc lại ngập nước mắt, đuôi mắt nhiễm một vòng đỏ thắm mỏng manh.
Cảm xúc quá kích động, Hoa Khinh Khinh tắt tiếng mấy giây mới lấy lại năng lực nói chuyện.
"... Nhà, trong nhà bị nổ bom..."
Bị nổ rồi?
Bùi Diệp: "..."
Cô mới rời khỏi mấy giờ?
Nam nữ chính đi ra ngoài chắc chắn sẽ gặp phiền phức thì cũng thôi đi, vì sao an phận ở nhà cũng có mầm tai vạ từ trên trời giáng xuống?
Dù là Bùi Diệp kiến thức rộng rãi, cũng không biết nên phỉ nhổ cái gì.
"Vậy em có sao không?"
Hoa Khinh Khinh nắm chặt điện thoại lắc đầu, nức nở nói: "Không, không sao."
Bùi Diệp tiếp tục hỏi: "Bảo Bảo thì sao?"
Hoa Khinh Khinh hít mũi một cái, nói: "Bảo Bảo cũng không sao."
Bùi Diệp nhẹ nhàng thở ra: "Vậy là tốt rồi, việc trên tay chị đã làm xong, sẽ trở về ngay."
Toàn vẹn loại bỏ Cố Thiều ra rìa.
Người này có quan trọng không?
Căn bản không quan trọng!
Hoa Khinh Khinh dùng một tay khác lau nước mắt trên mặt, bụi ở tay áo dính do vụ nổ theo động tác của cô dính lên mặt, ở trên mặt có những vết hồng hồng, bụi bẩn càng khiến khuôn mặt nhỏ trông chật vật hơn nữa, ai nhìn cũng đau lòng.
"Em, em và bé con không có sao... Huhuhu... Nhưng Cố Thiều... Cố Thiều gặp nguy hiểm..."
Bùi Diệp: "..."
Vì hòa bình của thế giới và cái mạng nhỏ của bọn họ, cô cảm thấy Hoa Khinh Khinh và Cố Thiều nên tách riêng lập gia đình tương đối tốt.
Tử thần Conan người ta đi đâu là chỗ đó có người chết, đôi nam nữ chính này lại là chuyên môn khắc chết bọn họ.
"Cố Thiều sao vậy? Chết sao? Hay là chỉ còn nửa cái mạng? Em sờ thân thể anh ta một cái xem lạnh chưa? Nếu lạnh rồi, lạnh nhiêu độ rồi?" Bùi Diệp từ bỏ dự định chạy về nhà, một tay bấm quyết, dùng thuật súc địa thành thốn, hi vọng cô có thể đuổi tới kịp trước khi nam chính Cố Thiều offline, vẫn không quên trấn an, "Khinh Khinh, em đừng khóc nữa, chị đang trên đường trở về."
Hoa Khinh Khinh nức nở lắc đầu, sau đó mới nhớ tới mình lắc đầu Bùi Diệp không nhìn thấy.
Cô lại cố gắng khắc chế co rút và đau rát ở cổ họng, hai hàm răng run rẩy va vào nhau.
"Anh ấy đi dụ địch nhân đi rồi... Bây giờ vẫn chưa trở về..."
Cố Thiều vì bảo hộ cô mà bản thân bị tổn thương.
Thấy thực sự không thể thoát khỏi địch nhân, liền đưa cô trốn ở chỗ này, mình đi dẫn dụ địch nhân đến chỗ khác.
Nơi này có thể ngửi được mùi khói thuốc súng vụ nổ tỏa ra, còn có thể mượn địa thế nhìn thấy phế tích phía dưới, thi thoảng có thể thấy có người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của trong đống phế tích, Hoa Khinh Khinh sợ mình sẽ bị những người này phát hiện, lại sợ Cố Thiều một đi không trở lại mất mạng --
Cách giúp đỡ duy nhất có thể nghĩ tới chính là gọi điện thoại cho Bùi Diệp.
Bùi Diệp không có để Hoa Khinh Khinh cúp điện thoại, kiên nhẫn trấn an tâm tình của cô.
Dù sao cũng là người phụ nữ có thai, ba ngày hai lần bị kích thích, bảo bảo còn chưa có dấu hiệu sinh non cũng thật kiên cường.
"Em có thấy rõ những địch nhân đó hình dáng ra sao không? Hoặc là Cố Thiều có nói bọn họ là thân phận gì?"
Hoa Khinh Khinh cố gắng nấp kỹ, đồng thời điều chỉnh hô hấp và cảm xúc.
"... Không, không có... Nhìn không rõ..." Hít hít nước mũi, giọng nghẹn ngào kèm giọng mũi, "Nhưng Cố Thiều nói bọn họ là Viên gia gì đó... Còn có gì, gì mà Cố gia... Hai nhóm người này đánh nhau, sau đó nhà chúng ta toang..."
Thế giới này thật quá nguy hiểm.
Nếu như cho cô một cơ hội hối hận, kiếp trước cô nhất định sẽ không nhảy lầu!
Cô sẽ ôm mấy ngàn vạn tích lũy làm phù bà sống mơ màng, ăn tiền lãi sống đến già.
Nhưng trên đời không có thuốc hối hận, dù Hoa Khinh Khinh có hoài niệm các anh lính kiếp trước che chở cuộc sống cho người bình thường cũng không làm nên chuyện gì.
"Cố gia và Viên gia? Bọn họ đánh cái gì?"
Hôm nay hành động có phần diễn của Viên gia sao?
Tự tiện thêm kịch à!
Cố gia không đi xử lý Dương gia, chạy tới nổ nhà Hoa Khinh Khinh làm gì?
Hoa Khinh Khinh làm sao biết chứ.
Nhưng cô nhìn sắc mặt Cố Thiều nặng nề liền biết sự việc rất bất thường.
Bùi Diệp nói: "Chị đã rõ rồi, em cứ ở tại nguyên chỗ đừng ra ngoài, chị tìm người tiếp ứng em, rồi đi cứu Cố Thiều."
Hi vọng hào quang nam chính bao phủ Cố Thiều có thể mạng lớn chống đến thời khắc mấu chốt cô ra sân.
Hoa Khinh Khinh khéo léo gật đầu.
Cô nắm chặt điện thoại không có cúp máy, thông qua điện thoại nghe được tiếng hít thở trầm ổn nhịp nhàng của Bùi Diệp.
Nghe thanh âm cô liền cảm giác an tâm, ngoan ngoãn chờ "Người tiếp ứng" Bùi Diệp nói.
Đại khái qua hai ba phút.
Hoa Khinh Khinh nghe được xíu động tĩnh, như chim sợ cành cong xù lông vũ, bắp thịt cả người căng cứng.
Vô thức lần theo thanh âm ngó qua, đã thấy một con người giấy nhỏ bụi bẩn, què chân, dị sắc version vài mảnh vá bò lên. Nó xiêu vẹo đi về phía mình, bên kia điện thoại lại truyền tới tiếng Bùi Diệp: "Người tới rồi, nhìn thấy chưa?"
Hoa Khinh Khinh: "..."
Cô và người giấy nhỏ đùi có mảnh vá hai mặt nhìn nhau.
Cái này...
Người giấy nhỏ không khoa học...
Chẳng lẽ chính là người tiếp ứng cô???
Cô không xác định nói: "Chắc vậy, hẳn là đến rồi, nó là người giấy?"
"Ừm, yên tâm, nó sẽ bảo vệ em."
Hoa Khinh Khinh cảm giác tam quan lại bị lật đổ.
Vừa rồi Bùi Diệp có liên lạc với người giấy nhỏ giữ nhà, thông qua nó biết nhiều tình báo kỹ lưỡng hơn.
Người giấy nhỏ không thể đuổi theo Hoa Khinh Khinh, thì là bởi vì người giấy nhỏ bộc phát chặn đợt nổ đầu tiên, vì Cố Thiều, Hoa Khinh Khinh và những người khác trong tòa nhà tranh thủ một chút thời gian. Linh lực hao hết nó quang vinh bị thương nằm ướp muối, may mắn Bùi Diệp thao tác từ xa bổ sung nguyên khí cho nó.
Người giấy nhỏ được "Sạc điện" hì hục hì hục tìm được Hoa Khinh Khinh.
Nữ chính bên này an toàn không cần lo lắng.
Bùi Diệp chuẩn bị như thần binh trên trời rơi xuống đi cứu vớt nam chính.
Nam chính Cố Thiều ở đâu?
Dĩ nhiên là đang ở biên giới khó giữ được cái mạng nhỏ này nha.
Nhưng định luật "Nhân vật phản diện chết bởi nói nhiều" giúp anh ta kéo dài chút thời gian.
"Vốn tưởng rằng Cố gia sẽ là một ngoại lệ, không ngờ cũng là anh em bất hòa, đánh náo nhiệt... Tôi có cần cho anh em hai người một chút không gian, để ôn chuyện cho xong không?" Người nói chuyện là thanh niên cao lớn đầu tóc nhuộm đỏ, hắn họ Viên, cũng là một trong kẻ cầm đầu dẫn đến nhà Hoa Khinh Khinh bị nổ tung. Phía sau hắn còn có mấy trăm vệ sĩ, cũng là nhóm người nhiều nhất trong ba nhóm ở đây.
Ngoại trừ cậu chủ Viên gia, nhóm người thứ hai là gương mặt quen, Cố Vận, cậu hai Cố gia.
Nhóm người thứ ba tương đối đặc thù, bởi vì một mình anh ta chính là một nhóm.
Cậu chủ Cố gia nghe danh không thấy mặt, Cố Thiều.
Nếu không phải cậu chủ Viên gia đột nhiên chen ngang, vừa nãy Cố Thiều đã lạnh rồi.
Làm sao lạnh?
Bị em trai tự tay làm lạnh nha.
Lúc này chưa có lạnh, nhưng cũng toàn thân đẫm máu, sắc mặt tái nhợt.
Cố Vận thầm mắng cậu chủ Viên gia.
Thật cmn là kẻ phá đám, lúc nào xuất hiện không được, hết lần này tới lần khác vào lúc này.
"Hừ, vừa rồi bọn tao đang giao lưu rất tốt."
Cố Vận lãnh đạm trào phúng nhìn cậu chủ Viên gia.
Vừa rồi hắn đang bồi đắp "Tình cảm anh em" với Cố Thiều, đột nhiên cắt ngang hắn, lại hỏi cần nhường ra không gian để anh em bọn họ tiếp tục trao đổi... Mấy tên ngốc Viên gia này từ đâu xuất hiện???
Cậu chủ Viên gia tựa như không nghe thấy trào phúng, mỉa mai cười hỏi một vấn đề.
"Đúng rồi, Cố Vận, mày làm như thế, chú hai nhà mày có biết không?"
Cố Vận nói: "Y sẽ biết sau."
Hiện tại khẩn cấp nhất là diệt trừ chướng ngại vật.
Cố Thiều miễn cưỡng từ dưới đất bò dậy, dưới chân đã tụ một vũng máu.
Cậu chủ Viên gia nhìn cậu cả Cố gia thê thảm, giả mù sa mưa nói: "Nhìn bộ dạng này của hắn, cũng đâu có thể lực tranh với mày đâu."
Cố Thiều cười thảm một tiếng.
Anh ta thực sự không còn sức lực đứng, dứt khoát ngồi trở lại.
"Tao cũng tò mò, tao có cản đường mày chưa?"
Lần trước Cố Thiều phá vỡ âm mưu của em trai, nhưng không nói chuyện này cho chú hai.
Anh ta định tìm một cơ hội nói chuyện với Cố Vận.
Chưa tới tình trạng không cách nào vãn hồi, anh ta không muốn trên tay mình nhiễm máu của anh em ruột.
Nếu Cố Vận muốn ám toán anh ta, quá nửa là do cảm thấy anh ta ngăn cản đường Cố Vận đắc thắng, nhưng anh ta đã gia nhập quân Tự do, lại từ bỏ thân phận, căn bản không đủ để uy hiếp Cố Vận. Chỉ là không chờ anh ta hành động, nhiều sự việc liên tiếp làm anh ta trì hoãn việc này.
Lần trì hoãn này liền trì hoãn cho tới hôm nay.
Cố Vận thừa dịp Cố gia vội vàng tiến đánh Dương gia, vụng trộm phái người muốn xử lý Cố Thiều.
Sau đó lại phủi trách nhiệm cho kẻ chết thay, bản thân mình rũ sạch sẽ.
Không thể ngờ nửa đường Viên gia xông ra, phá hủy kế hoạch của Cố Vận.
Hai nhà tính tình cũng xốc nổi, không nói hai lời liền đánh một trận.
Về phần người qua đường vô tội bị liên lụy?
Dù sao là ở khu bình thường.
Khu bình thường và khu dân nghèo, cái đó có thể tính là mạng người sao?
Cho dù là ở khu nhà giàu cũng hoành hành không sợ.
Bởi vì khu nhà giàu phần lớn đều là nô lệ phụ thuộc bảy đại gia tộc sinh tồn.
Cố Vận đảo súng, âm lãnh cười nói: "Mày chết giúp tao cảm thấy thoải mái hơn còn sống, tên Cố Thánh rác rưởi thích mày hơn, trong lòng mày chả rõ? Chỉ cần mày muốn, mày có thể trở về lấy đi hết thảy của tao bất cứ lúc nào. Dựa vào đâu tao để mày sống? Anh trai à, em đã nói rồi, anh quá ngu!"
Cố Thiều ho hai tiếng, miễn cưỡng thở một hơi.
Nghe xong bất đắc dĩ lắc đầu.
Thuốc cầm máu sử dụng hết, vết thương trên người lại nhiều, dù cho Cố Vận không có bắn một phát súng trí mạng kết liễu, anh ta cũng không sống được bao lâu.
Điều lo lắng nhất hiện tại vẫn là khi nào Bùi Diệp trở về, một người phụ nữ có thai như Hoa Khinh Khinh ở chỗ đó rất nguy hiểm.
Nhưng --
"Bộ mày không suy nghĩ -- Vì sao hắn xuất hiện kịp thời như thế sao?"
Cố Thiều nhìn về phía cậu chủ Viên gia.
Người của Viên gia, từng người đều táo bạo một lời không hợp liền móc súng giết người, lúc này lại có thể cười lạnh xem anh em bọn họ tương tàn -- hay có thể nói Cố Vận đơn phương ngược anh ta -- Thời gian xuất hiện còn trùng hợp, người mang tới cũng vừa hay rất đông.
Cố Thiều cảm thấy...
Cái này sợ là bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng rồi.
Cố Vận nghe xong nhìn thoáng qua cậu chủ Viên gia.
Bĩu môi nói: "Thật hiếm có, mày vì mạng sống cũng tự học 'Châm ngòi ly gián', nhưng bây giờ học đã quá muộn."
Cố Vận cũng không phải ngốc, đương nhiên hắn một mực phòng bị cậu chủ Viên gia.