Editor: Đào Tử
________________________
Mặc kệ phía sau không gian linh tuyền ẩn giấu bí mật gì, trước mắt mà nói nó hoàn toàn vô hại, thậm chí có thể cung cấp trợ lực cho Liễu Diệp Tiên.
Hai người Liễu Diệp Tiên quyết định đi thành cổ dạo chơi, Bùi Diệp đợi tại phụ cận "Linh hồ" "Linh tuyền" tấn thăng thành ngồi trong chốc lát.
"Cậu không đi thành cổ?"
Đối mặt lời mời của Liễu Diệp Tiên, Bùi Diệp không chút nghĩ ngợi cự tuyệt.
Cô ngồi dưới cây đại thụ bên cạnh linh hồ, dựa lưng vào thân cây, một chân duỗi thẳng, một chân gập lên.
"Chả có gì đẹp, không phải đều là phòng ở?"
Bùi Diệp ngậm điếu thuốc, híp mắt, hai tay gối sau ót chuẩn bị nghỉ ngơi một hồi.
"Đúng rồi -- Đợi lát nữa nếu Thụy Quân móc ra đồ vật tựa chùy cuốc, cậu đừng cản cậu ấy."
Liễu Diệp Tiên: "? ? ?"
Hướng Thụy Quân móc ra chùy làm gì?
Làm gì?
Dĩ nhiên là chộp ngọc thạch đầy linh khí tâm tâm niệm niệm rồi.
"Thụy Quân, như vậy không tốt đâu, chị thấy bọn nó rất có giá trị nghệ thuật, đập bể quá đáng tiếc..."
Hai người tới chủ điện, Hướng Thụy Quân giống như con khỉ bò lên trên cây cột lớn.
Một chân đạp ngọc khắc tường vân, một tay bám vảy rồng, ổn định tư thế đồng thời móc ra chùy nhỏ tỏ vẻ muốn đập ngọc thạch.
Cô nghe Liễu Diệp Tiên nói vậy nhịn không được cười nhạo.
"Giờ nào rồi, còn nói nghệ thuật?"
Toàn bộ không gian chẳng có quan hệ gì với lịch sử cổ đại Hoa Quốc, có giá trị nghệ thuật gì?
Tận thế rồi, tăng thực lực lên quan trọng, ai còn quan tâm những vật đồ đồng đó?
Liễu Diệp Tiên bị nghẹn nói không ra lời.
"Đây là không gian của chị, vật trên cây cột chị có để tôi đập hay không? Chị bỏ được thì tôi xuống chùy, không nỡ tôi không đập."
Sớm biết cô đã không nghe Bùi Diệp khuyên can.
Thừa dịp không gian "Hoàng đế" vẫn chưa phải vật sở hữu của Liễu Diệp Tiên, trước đào xuống mấy viên, hiện tại ngược lại không tiện hạ thủ.
Liễu Diệp Tiên xoắn ngón tay.
"Chị bảo không nỡ từ bao giờ? Nhưng mà -- Thụy Quân tại sao phải đập nó?"
Hướng Thụy Quân muốn đảo mắt trắng.
Tuyến lệ chị gái hời nhà mình đặc biệt phát triển, hai mắt mỗi ngày đều ngập nước sáng lóng lánh, người ngoài hơi nói nặng hai câu tựa như khi dễ chị ta.
"Tất nhiên là vì linh khí, tảng đá kia là đồ tốt, đối với tu luyện dị năng có chỗ hữu ích, bằng không tôi bò lên gõ làm chi?"
Liễu Diệp Tiên à một tiếng.
Cô hỏi một vấn đề phát ra từ linh hồn.
"Đã vậy -- Vì sao không uống linh tuyền, nhất định phải đập ngọc thạch?"
Ngọc thạch linh khí rất dày đặc, nhưng chỉ có mấy viên thôi, mà linh hồ có đầy một hồ lớn!
Đừng nói Hướng Thụy Quân uống, dù cô nhảy vào bơi lội cũng không thành vấn đề, nứt vỡ cái bụng cũng không uống hết.
Vì sao phải chấp nhất một viên ngọc thạch?
Hướng Thụy Quân giơ chùy nhỏ: "..."
Liễu Diệp Tiên cẩn thận từng li từng tí hỏi.
"Thụy Quân, thế nào?"
Hướng Thụy Quân sắc mặt biến hóa, chỉ thấy cô hít sâu một hơi, nhảy xuống cây cột.
"Ngu xuẩn quả nhiên là một loại bệnh truyền nhiễm!"
Liễu Diệp Tiên bật cười hỏi lại, "Lời Thụy Quân có ý là nói em thành công nhiễm virus, cũng ngu xuẩn sao?"
Hướng Thụy Quân: "..."
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Thẹn quá hoá giận!
Liễu Diệp Tiên nhịn không được phát ra tiếng cười như chuông bạc, mà Hướng Thụy Quân tức giận nhanh chân hướng về phía trước.
"Đừng nóng giận mà." Cô chạy mau mấy bước tiến lên kéo cánh tay đối phương, yêu kiều cười nói, "Chị sai rồi, không nên tranh cãi, Thụy Quân muốn đền bù cái gì cũng được."
Hướng Thụy Quân hất tay của cô ra.
"Đừng xem tôi như trẻ ba tuổi dỗ!"
Liễu Diệp Tiên duỗi hai đầu ngón tay.
"Hai thùng nước linh tuyền , lít!"
Hướng Thụy Quân bị ánh mắt chăm chú bling bling của cô nhìn, dường như có loại ảo giác muốn lóe mù con mắt.
Ba giây sau --
"Bốn thùng!"
Hai người Liễu Diệp Tiên đi dạo một vòng nhỏ thành cổ, tốn hơn nửa giờ.
Bùi Diệp không có ngây thơ như các cô, cô ngồi dưới tàn cây hút thuốc trong chốc lát, thu mây thả khói hưởng thụ thời gian nhàn nhã khó có.
Đang chuẩn bị híp mắt một hồi, điện thoại trong túi áo vang lên ong ong.
A Tể trở về rồi?
Bùi Diệp lập tức lấy điện thoại ra mở 【 Yêu và nuôi trẻ 】.
Quả nhiên, cửa trước căn phòng nhỏ co ro một quả trứng quen thuộc, 【 Ghi chép hệ thống 】 viết thế này.
【 A Tể làm công trở về 】
【 A Tể tâm trạng không tệ, nó lại giải được một nan đề công việc 】
【 Kiêu ngạo, chống nạnh (? ? ? )? 】
【 Hiện tại A Tể vừa mệt vừa đói 】
【 A Tể mệt mỏi dép lê đến một nửa đã ngủ mất 】
【 A Tể mệt mỏi ngáy nhỏ khò khè 】
Bùi Diệp nhìn trên đầu A Tể không ngừng toát ra biểu tượng đại biểu đi ngủ [(--)]zzz.
【 A Tể cảm thấy lạnh, nó run lập cập 】
Bùi Diệp cẩn thận khẽ chọc lấy A Tể, A Tể lật thân trứng một chút, tiếp tục ngủ [(--)]zzz.
Cô đang nghĩ làm sao ôm A Tể về lầu hai.
Lúc này, Bùi Diệp nhìn thấy cửa sổ trò chơi nhảy ra một tùy chọn.
【 Chúc mừng người chơi kích phát hệ thống tương tác lẫn nhau 】
【 Vì gia tăng giao lưu tình cảm giữa người chơi và A Tể, bản hệ thống đặc biệt đẩy ra hệ thống tương tác hoàn toàn mới 】
【 Nạp tiền có thể giải khóa (Động tác tương tác nhỏ: Ôm công chúa kiểu tình yêu), hiển thị rõ năng lực bạn gái cường đại của người chơi 】
【 Trong giờ lần đầu mua động tác nhỏ tương tác giảm %】
Giá gốc điểm công đức, hiện tại chỉ cần .! ! !
Tận dụng thời cơ, thời không đến lại!
Ngài còn do dự cái gì?
Nạp nạp nạp! ! !
Bùi Diệp: "..."
Cô nhìn điểm công đức trong tài khoản, vung tay lên tiêu.
Kết quả --
Nói là ôm công chúa, trên thực tế chính là toát ra một bàn tay bắt lấy bé con chuyển A Tể đến tầng hai.
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Hệ thống, mi đây gọi là treo đầu dê bán thịt chó!
【 A Tể trằn trọc trên giường, nhiệt độ cơ thể nó hơi cao, đề nghị người chơi kiểm tra 】
Đầu 【 Ghi chép hệ thống 】 xuất hiện tưới tắt lửa giận của Bùi Diệp.
Cô lấy nhiệt kế từ hộp thuốc A Tể đo.
【 A Tể ngã bệnh 】
Sinh bệnh thì phải uống thuốc, Bùi Diệp căn cứ trò chơi chẩn bệnh mua thuốc cho A Tể, thời điểm mớm thuốc lại xảy ra tình huống tương tự.
【 Nạp tiền có thể giải khóa (Động tác tương tác nhỏ: Ngọt ngào cho uống thuốc) 】
【 PS: Thời điểm con yêu sinh bệnh sử dụng động tác này, giá trị tâm trạng + 】
Bùi Diệp: "..."
Cái thủ đoạn lừa gạt nạp này có thể xưng "Tận dụng triệt để"!
Hừ, cô là phú hộ có tiền, không so đo hệ thống ngu ngốc.
Vung tay mua động tác tương tác mớm thuốc, thuận lợi đút thuốc cho A Tể.
Trò chơi chính là trò chơi, thuốc vừa ăn hết nhiệt độ cơ thể đã hạ.
【 A Tể thẹn thùng, giá trị tâm trạng + 】
Bùi Diệp nhìn trên đầu A Tể không ngừng bay ra icon thẹn thùng, vỏ trứng màu trắng biến thành thịt kho tàu, không hiểu thấu.
? (? ? ? ? ω? ? ? ? )?
"A Tể, thân thể dễ chịu chưa?"
Biểu tượng cảm xúc chớp mắt dừng lại.
Bùi Diệp lại hỏi nó.
"Có đói bụng không, cơm đồ ăn trên bàn còn ấm, có muốn ăn chút gì không?"
A Tể chậm rãi xuống giường, mang dép lê, lay động nhoáng cái đi xuống cầu thang.
Ăn cơm, rửa chén, tắm rửa, giặt quần áo, viết nhật ký, đọc sách bổ sung tri thức, cuối cùng mới đi ngủ.
【 Công việc tạm thời kết thúc một lúc, A Tể hôm nay có thể ngủ sáu giờ 】
【 A Tể tắt đèn đi ngủ 】
Qua ba phút, ngọn đèn nhỏ đầu giường một lần nữa sáng lên.
【 A Tể từ trong mộng choàng dậy, nó đã quên đưa quà cho cha 】
A Tể gửi quà qua hệ thống tin nhắn, mới lần nữa đội mũ đi ngủ.
Hòm thư lẳng lặng nằm một phần quà đến từ A Tể.
Bùi Diệp bị Tể đáng yêu mê hoặc.
___________________________
Tình tiết nhỏ: A Diệp hoài nghi tại sao mình lại coi trọng Thất điện hạ.
Vì mặt?
Vì nhân phẩm?
Vì mị lực?
Vì gia tài?
...
Bùi Diệp: Có lẽ vì chuỗi thức ăn _(: 」∠)_