Edit by AShu ^_^.
_________________
Tô Đường có chút vô thố, nàng không nghĩ tới, Thẩm Uyên cư nhiên sẽ mang nàng đến gặp mẹ của hắn.
Mẹ ruột của Thẩm Uyên, là ảnh hậu 'hot' nhất vào thời đó, bất quá sau khi sinh con trai thì rút khỏi giới giải trí, cho đến bây giờ, cũng chưa từng tái xuất lại.
Theo lý thuyết, bà bị Thẩm gia đối đãi như vậy, trong lòng hẳn phải hận vô cùng, nhưng bà thì không có, thậm chí còn vẫn luôn yêu thương và chăm sóc Thẩm Uyên. Có thể nói, nếu khi còn nhỏ Thẩm Uyên không có bà, đã sớm không biết hắc hóa thành bộ dáng đáng sợ nào rồi.
Cho nên, đối mặt với mẹ của Thẩm Uyên, Tô Đường rất thấp thỏm trong lòng.
Bất quá mẹ của Thẩm Uyên thật sự phi thường ôn nhu, thấy con trai mình cùng một vị ' thiếu niên' xa lạ tay trong tay đến đây, cũng chỉ kinh ngạc trong giây lát.
Khác với khi đối mặt với người Thẩm gia, giờ phút này Thẩm Uyên rất ôn hòa, thậm chí còn trêu chọc mẹ mình: "Con cho rằng ngài sẽ tức giận nhảy dựng lên đánh con chứ."
Mẹ Thẩm ôn nhu cười nói: "Mẹ lại không phải là mấy người cổ hủ." Bà nói xong, ánh mắt chuyển tới trên người Tô Đường, tuy là ánh mắt đánh giá, bất quá trong tầm mắt cũng không có điều gì mạo phạm, nếu có cũng chỉ là tò mò. Nửa ngày sau, bà cười nói: "Là một hài tử xinh đẹp."
Tô Đường thẹn thùng cười, gãi gãi đầu, thật đặc biệt ngượng ngùng.
Thấy thế, Thẩm Uyên khẽ cười nói: "Ân, da mặt của cô ấy rất mỏng." Nói xong, lại nhịn không được hơn nữa nói thêm một câu, "Chính là đôi khi chơi đùa hơn quá trớn, là con không bắt được cô ấy."
Mẹ Thẩm nghe vậy liền bật cười, "Thích một người, không thể bắt ép, phải dùng tình yêu."
Rất khó tưởng tượng, một người ôn nhu như vậy, khi còn trẻ khi lại gặp những chuyện đáng sợ như vậy, Tô Đường tuy rằng ngay từ đầu đã biết, nhưng biết là một chuyện, chính mắt thấy lại là một chuyện khác.
Viện điều dưỡng cao cấp rất lớn, bốn phía toàn là cây xanh cũng làm cho viện điều dưỡng này càng thêm xinh đẹp, nhìn như một công viên, cách đó không xa còn có một đài phun nước.
Giờ phút này, mặt trời vừa lúc mọc lên.
Thân thể của mẹ Thẩm đã không như lúc trước, mấy năm nay cũng vẫn luôn được bảo dưỡng ở viện điều dưỡng, cùng bà hàn huyên không bao lâu, bà liền có chút ủ rũ.
Bà tuy rằng yêu thương Thẩm Uyên, nhưng vẫn có một chuyện bà vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Đó là con gái của bạn tốt, Diệp Kiều.
Người bạn tốt đó giống như bà, cũng gặp sai người, bất quá bà thì tương đối may mắn hơn, có thể vẫn còn có thể chứng kiến quá trình lớn lên của con trai, nhưng người bạn tốt thì khác. Năm đó bà cũng từng có ý định đem Diệp Kiều mang về chăm sóc, bất quá rất nhanh đã bị phủ quyết. Bà cùng Thẩm Uyên đã hãm sâu trong vũng bùn, mang theo Diệp Kiều, bất quá lại thêm một người lâm vào vũng bùn nữa mà thôi.
Về sau này, một mình tiểu cô nương đi ra nước ngoài, lại không có tin tức.
"Tiểu Uyên, mẹ biết con không thích Diệp Kiều, mẹ cũng không nghĩ muốn ép con cưới cô ấy, mà hiện giờ con cũng tìm được người thương, mẹ muốn giúp các con giải trừ mối hôn sự này."
Thanh âm của bà vừa thong thả vừa nhu hòa, không ai có thể cự tuyệt.
Tô Đường đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới nhớ tới, mẹ của thân thể này, chính là bạn tốt của mẹ Thẩm Uyên.
Thẩm Uyên nhẫn nhịn cười khụ một tiếng, sau đó mới nói: "Ân, không cần giải trừ, cô ấy đã tới."
Lần này đến phiên mẹ Thẩm ngây ngẩn cả người, sau đó liền thấy tiểu thiếu niên xinh đẹp kia, vẻ mặt thẹn thùng nói: "Chào dì, con tên Diệp Kiều."
Mẹ Thẩm hoàn toàn đần ra, hồi lâu, mới rốt cuộc tìm được thanh âm của chính mình.
"Con là Diệp Kiều?"
Thẩm Uyên nói, thấy áo choàng trên người mẹ Thẩm rớt xuống, hắn tự nhiên mà đem áo choàng một lần nữa khoác lên, lúc này mới nói: "Mẹ hẳn cũng bị cô ấy lừa đi, kẻ lừa đảo này gạt người, lúc trước ngay cả con cũng bị lừa."
Mẹ Thẩm vẻ mặt không thể tưởng tượng, "Ngay cả con cũng bị lừa?"
Bà tuy rằng vẫn luôn ở viện điều dưỡng, nhưng đứa con trai này của mình, vẫn hiểu rất rõ.
Thẩm Uyên khó có được lộ ra tư thái của một tiểu hài tử, giống như một thiếu niên ấu trĩ, cáo trạng với mẹ, "Đúng vậy, chẳng những lừa con, còn tính toán đào tẩu. Nga, còn có a, cô ấy lúc trước gạt con, nói chính mình ngủ với chính mình."
Lịch sử đen tối của chính mình bị hắn nhắc tới, cả người Tô Đường đều cảm thấy không tốt, mà không, nàng liền không nhịn xuống được, trực tiếp véo cánh tay hắn một phen.
Mẹ Thẩm lộ ra thần sắc tò mò, lại nhìn động tác của hai đứa nhỏ, khóe mắt cười lên không thể che giấu được.
"Sao lại ngủ với chính mình?"
Thẩm Uyên bị véo một cái hít hà một hơi, tiểu cô nương lần này, chính là không có chút lưu tình nào a, hắn tê một tiếng, bất quá vẫn tiếp tục nói: "Lúc ấy cố ấy lấy một thân phận mới, là một nam sinh, tên là Trình Diệp......"
Hắn đơn giản nói một chút, mẹ Thẩm càng nghe đôi mắt càng mở to, đến cuối cùng, trực tiếp phụt một tiếng, bật cười, "Con đáng yêu như mẹ của con vậy, bà ấy cũng đáng yêu như vậy."
Ba người lại hàn huyên trong chốc lát, tinh thần của mẹ Thẩm lại không bằng như lúc trước, bất quá bà vẫn kiên nhẫn lắng nghe, khóe miệng cũng vẫn luôn nở một nụ cười nhợt nhạt.
Cuối cùng, Thẩm Uyên ra tiếng rời đi, Thẩm mẫu mới nói: "Tiểu Uyên, mẹ muốn tán gẫu với Kiều Kiều một chút, con ra bên ngoài chờ một chút đi."
Thẩm Uyên chỉ chần chờ trong giây lát, liền rời đi, lưu lại Tô Đường, với vẻ mặt mờ mịt.
"Dì à, ngài có chuyện gì sao?"
Mẹ Thẩm vỗ vỗ tay nàng, mỉm cười nói: "Không cần sợ hãi, dì chỉ muốn nói một chút chuyện của Tiểu Uyên với con......"
Thẩm Uyên cũng không có chờ lâu lắm, thời gian trôi qua chỉ có mười phút, Tô Đường liền ra ngoài.
Thấy thế, hắn cũng không hỏi cái gì hết, nhưng Tô Đường lại giơ giơ lên vòng ngọc tử trên cổ tay, vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Nhìn xem, đây là cái gì!"
Thẩm Uyên hơi đần ra, một lát sau mới phát hiện đó là vòng ngọc tử mà mẹ hắn vẫn luôn mang, hắn nhướng mày, ngữ khí bình tĩnh, "Đây là mẹ của anh cho em, em cứ nhận đi."
Tô Đường lại nói: "Dì có nói với em, nếu anh không nghe lời, thì em không cần khách khí, cứ việc đánh anh."
Thẩm Uyên biết ý tứ của mẹ mình khẳng định không phải như thế này, mẹ của mình, hắn cũng hiểu rõ con người của bà. Mà tiểu cô nương trêu đùa hắn, hắn cũng không phải ngày đầu tiên được lĩnh giáo, liền rất bình tĩnh nói: "Đánh a, em muốn dùng tay của em đánh nơi nào của anh?
Tô Đường, "Đương nhiên là đánh nơi nào mà anh đau nhất."
Thẩm Uyên thanh âm lười nhác, nở một nụ cười sở khanh, "Được, có một chỗ địa phương em khẳng định thích."
Tô Đường:???
Thẩm Uyên, "Rốt cuộc em còn cất chứa nhiều như vậy, bất quá anh có thể bảo đảm, có anh đây, những món đồ đó của em chính là phế phẩm."
Tô Đường hoàn toàn không nghĩ tới gia hỏa này cư nhiên còn nhớ tới chuyện này, khuôn mặt nhỏ đều muốn vặn vẹo thành một đoàn, "Thẩm Uyên! Nói chuyện đàng hoàng a, không có việc gì đừng lái xe, coi chừng lật xe!"
Ban ngày ban mặt, vừa nghe liền biết hắn không phải là người đứng đắn gì.
Thẩm Uyên lại nói: "Không sao, anh là tài xế già, sẽ không lật xe."
Tô Đường:............
Cmn tài xế già!
Tô Đường hoàn toàn không muốn nói chuyện với hắn nữa, bất quá hôm nay nàng vừa đi tới Thẩm gia, rồi lại tới viện điều dưỡng, nên cũng có chút mệt mỏi. Mẹ Thẩm lưu lại nàng, hiểu con không ai bằng mẹ, mẹ Thẩm rất hiểu rõ tính tình của con trai chính mình, chỉ cần một sự vô ý, liền sẽ đi tới cực đoan.
Không thể không thừa nhận, mẹ Thẩm nói những cái đó, kiếp trước cơ hồ đều được nghiệm chứng.
Bất quá hiện tại thì khác, khi Tô Đường tới, hết thảy liền thay đổi.
Thẩm Uyên lái xe trên đường, thấy tiểu cô nương bên người không hề có động tĩnh, thừa dịp dừng đèn đỏ thì ghé mắt nhìn qua, liền thấy tiểu cô nương an tĩnh mà ngủ say, ánh mặt trời chiếu vào trên mặt nàng, vầng sáng nhàn nhạt, rất là xinh đẹp.
Bên trong xe rất an tĩnh, Thẩm Uyên lại rất thỏa mãn.
"Đinh! Giá trị hắc hóa giảm xuống %, chỉ số hắc hóa hiện tại: %."
Tô Đường: Ta hoài nghi ngươi đang lái xe, nhưng ta thì không......
Thẩm Uyên đánh gãy: Tài xế già lái xe, không sao, tới đây!
___________________
( tấu chương xong )
Đã beta
Edit by AShu