Edit by AShu ^_^.
_________________
Mặc Thanh Lan hô hấp dồn dập, hắn rũ mắt nhìn người trong lòng ngực, eo của tiểu sư thúc giống như lần trước, vừa mềm vừa mịn, lại hướng lên trên cái cổ trắng nõn như thiên nga, vừa thon dài lại vừa đẹp, lại hướng lên trên, môi châu ngọc răng, lúc đóng lúc mở, lời nói phát ra toàn những lời quan tâm tới hắn.
Lúc này, Mặc Thanh Lan trong đầu chỉ còn lại có hai chữ.
Muốn hôn.
"Tiểu sư thúc không thoải mái." Hắn khàn khàn tiếng nói, thời điểm tới gần Tô Đường, hơi thở nóng rực thổi trên mặt nàng làm mặt nàng đỏ bừng lên.
Ánh mắt Mặc Thanh Lan càng ngày càng tối sầm, hắn nói xong lời kia, đem người chặn ngang bế lên, tùy ý tìm điểm lấy cớ, nói cáo từ với những tu sĩ: "Sư thúc nhà ta trước đó vài ngày luyện công ra đường rẽ, cần tĩnh dưỡng, liền cáo từ trước."
Lúc trước bộ xương khô nói nàng không thể vận chuyển linh lực, mọi người đều nghe được, cho nên lúc này hắn nói như vậy, cũng không có người nào hoài nghi, ngược lại còn nói: "Sơ Nguyệt tiên tử hiệp can nghĩa đảm, nửa năm trước lẻ loi một mình cùng Ma Tôn một trận tử chiến, hiện giờ lại cứu mạng chúng ta, đại ân đại đức của ngài, chúng ta suốt đời khó quên. Nếu Sơ Nguyệt tiên tử có chỗ nào cần chúng ta hỗ trợ, cứ việc mở miệng."
"Sơ Nguyệt tiên tử chính là ân nhân của Kỳ Sơn phái, chờ sau khi sắp xếp lại mọi việc ổn thỏa, Kỳ mỗ chắc chắn tự mình lên Thiên Kiếm Tông nói lời cảm tạ."
"Sơ Nguyệt tiên tử đi thong thả."
Tô Đường đột nhiên bị người bế lên, thiếu chút nữa kinh hô lên, theo bản năng, nàng duỗi tay ôm cổ Mặc Thanh Lan. Bất quá không bao lâu, nàng rất nhanh hoàn hồn lại, làm trò trước mặt nhiều người như vậy, ăn đậu hủ của tiểu bối, nói ra thật là quá không biết xấu hổ.
Nhưng nàng không nghĩ tới, Mặc Thanh Lan cư nhiên còn không biết xấu hổ hơn nàng!
Hắn nhận thấy nàng buông tay, mày kiếm hơi hơi nhăn lại, trên mặt chưa nói cái gì, động tác hơi buông thả nàng ra, làm Tô Đường cho rằng hắn muốn thả chính mình xuống, vì thế theo bản năng, nàng lại chỉ có thể ôm cổ đối phương.
Mặc Thanh Lan cong cong môi, vô liêm sỉ nói: "Xin lỗi, mới vừa rồi trên mặt đất trượt một chút, tiểu sư thúc ngươi không sao chứ?"
Tô Đường a một tiếng, hoàn toàn không nghĩ lại mở miệng.
Mặc Thanh Lan cánh tay rắn chắc, thời điểm ôm nàng đều không có cảm giác lung lay, đương nhiên, với điều kiện tiền đề là phải thuận tâm hắn, tỷ như vừa rồi hắn mới dọa Tô Đường một chút, thật là siêu muốn đánh hắn.
"Thả ta xuống dưới."
Lúc trước ở trước mặt nhiều người, nàng không nghĩ làm hắn mất thể diện, nhưng hiện tại chung quanh cũng không có người nào, cũng không cần thiết phải tiếp tục theo ý hắn.
Mặc Thanh Lan, "Là ta ôm không thoải mái sao?"
Tô Đường đen mặt, "Thân thể của ta không có bị gì hết! Cho nên, hiện tại thả ta xuống."
Mặc Thanh Lan chần chờ giây lát, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đem người thả xuống.
Sơ Nguyệt tiên tử vang danh khắp thiên hạ, hiện giờ tuy không sử dụng được linh khí, nhưng trên người nàng pháp khí rất nhiều, chỉ cần nàng muốn, nghiền áp người vẫn không thành vấn đề. Mặc Thanh Lan còn không nghĩ bại lộ thân phận, bại lộ liền không thể lưu lại Thiên Kiếm Tông, càng không thể lưu lại ở bên người nàng.
"Tiểu sư thúc, ta có thể hỏi ngươi một chuyện được không?" Hắn nói xong, thấy Tô Đường gật đầu, liền tiếp tục nói: "Lúc trước ở đại sảnh, hai người Phùng, Lý đều nói Mặc gia có huyết mạch Ma tộc, ngươi tin sao?"
Tô Đường ngẩng đầu nhìn hắn một cái, "Trên đời này, tồn tại tức là hợp lý, ngay cả thiên đạo cũng không thể mạt sát ma đạo, chứng tỏ hắn vẫn tồn tại tất yếu."
Mặc Thanh Lan tim đập đột nhiên gia tốc, người chính đạo, nói đến ma đạo đều là kêu đánh kêu gϊếŧ, phảng phất tồn tại của bọn họ chính là điều ác độc nhất, nhưng tiểu sư thúc bất đồng, nàng cư nhiên nói tồn tại tức hợp lý.
"Nếu là ngươi, nếu là ngươi sẽ làm như thế nào?"
Tô Đường, "Tiểu sư điệt, so với ma đạo, còn có một thứ càng đáng sợ, đó là nhân tâm. Hai người Phùng, Lý gọi là chính đạo đi, nhưng ngươi xem bọn họ hành việc trượng nghĩa sao? Không có, bọn họ vì lợi ích của bản thân, tàn sát toàn bộ Mặc gia, ngay cả hôm nay, cũng mưu toan đem hơn phân nửa Tu chân giới kéo xuống ngựa. Cho nên, Mặc gia nếu không có truyền ra tai họa gì, ta vì sao phải nhúng tay can thiệp?"
Truyện được edit bởi AShu/ Đọc truyện trên truyenlol.com AShu và wordpress: để ủng hộ editor nha ≧◉◡◉≦
Mặc Thanh Lan đôi mắt đều sáng, "Vậy ngươi lúc trước vì cái gì gϊếŧ Ma tôn, hắn cũng là người ma đạo a."
Tô Đường dừng một chút, khó có thể miêu tả nhìn hắn, "Tiểu sư điệt, ngươi không phát sốt đi, tiền nhiệm Ma Tôn chính là một hỗn trướng, chết chưa hết tội, gϊếŧ hắn là thay trời hành đạo."
Mặc Thanh Lan cực kỳ cao hứng, hoàn toàn đã quên chính mình mấy ngày hôm trước còn đang âm thầm thề, muốn rời xa tiểu sư thúc, hắn không thể bất trung bất nghĩa, hắn thực xin lỗi tiểu sửu bát quái, không có hảo hảo bảo vệ nàng, lại như thế nào có tư cách lại đi tiếp cận những người khác?
Nhưng, tiểu sư thúc thật sự thật sự rất tốt, rất tốt đến nỗi làm hắn luyến tiếc quên nàng, luyến tiếc buông tay.
"Tiểu sư thúc, nàng thật tốt."
Liền không cẩn thận, hắn đem lời trong lòng nói ra.
Tô Đường thở dài, lời nàng nói chỉ là cái nhìn bên ngoài đối với ma đạo, ánh mắt của gia hỏa này liền có điểm không thích hợp, dù sao chính là ngây ngốc, một chút đều nhìn không ra giá trị hắc hóa còn cao như vậy.
Suy nghĩ đến giá trị hắc hóa, Tô Đường đột nhiên nghĩ tới một sự kiện.
Mặc Thanh Lan tiếp cận Sơ Nguyệt, vì đó là Thiên Kiếm cửu thức, từ trước không tìm được cơ hội mở miệng dạy hắn, hôm nay lại không ngờ có một cơ hội tốt.
"Tiểu sư điệt muốn học Thiên Kiếm Cửu Thức sao?"
Mỗi vị phong chủ ở Thiên Kiếm Tông đều có độc môn kiếm pháp của chính mình, bất quá những kiếm pháp đó đều kém hơn Thiên Kiếm Cửu Thức, Thiên Kiếm Cửu Thức cực kỳ khó học, nguyên bản người nào cũng đều có thể học, chỉ là chân chính có thể lĩnh ngộ học được, mà tu sĩ cùng thế hệ với Sơ Nguyệt, cũng chỉ có nàng.
Cho nên dần dần, hiện giờ nói đến Thiên Kiếm Cửu Thức, mọi người liền nghĩ đến Sơ Nguyệt.
"Tiểu sư thúc muốn dạy ta?"
Tô Đường, "Đúng là ta có ý định dạy, chính là không xác định ngươi có thể học được hay không." Nói xong, thở dài, "Vết thương của tiểu sư thúc cũng không biết khi nào có thể tốt lên, nếu lại xuất hiện loại tình huống như hôm nay, ta cũng không biết còn có thể toàn thân mà lui hay không. Cho nên nghĩ tới, nếu các ngươi ai học xong, lần sau còn có thể bảo hộ ta."
Mặc Thanh Lan nghe được lời cuối cùng, đặc biệt là hai chữ bảo hộ, lập tức gật đầu thật mạnh, "Tiểu sư thúc yên tâm, có ta ở đây, nhất định sẽ không để nàng có chuyện gì."
Tô Đường, "Kỳ Sơn phái gần đây chỉ sợ sẽ rất bận, sau khi trở về tông môn, ta sẽ dạy cho ngươi."
Mặc Thanh Lan trong lòng vui vẻ, nói như vậy, hắn liền có nhiều cơ hội hơn ở cùng tiểu sư thúc.
Còn chưa được cao hứng bao lâu, liền nghe Tô Đường tiếp tục nói: "Dạy một mình ngươi cũng là dạy, dạy một đám cũng là dạy, sau khi trở về ngươi đi hỏi hỏi sư huynh đệ, ai muốn học, có thể cùng nhau lại đây."
Lời này vừa nói ra, nụ cười trên mặt Mặc Thanh Lan liền đọng lại.
Tô Đường, "Tiểu sư điệt có ý kiến?"
Mặc Thanh Lan mỉm cười, "Sao ta có thể có ý kiến, chính là sợ tiểu sư thúc sẽ mệt a."
Tô Đường, "Không có việc gì, dù sao ta cũng nhàn rỗi không có việc gì để làm, vừa lúc có thể làm chút gì đó gϊếŧ thời giam."
Nàng đã nói như thế này rồi, Mặc Thanh Lan còn có thể như thế nào, chỉ có thể cười đối mặt.
Trên đường trở về, vẫn như cũ là đi linh thuyền, sau khi chuyện Kỳ Sơn phái xảy ra, uy tín của Tô Đường càng cao, các đệ tử thấy nàng, cũng càng cung kính. Đương nhiên, thời điểm nên chơi vẫn là nên chơi, tỷ như rượu, Tô Đường nghĩ đến lúc trước không cho bọn họ uống rượu, trước khi đi chính là lấy ra rượu mình trân quý.
"Ai, tiểu sư thúc lúc trước ở Kỳ Sơn phái không cho các ngươi uống rượu, hôm nay, chúng ta thừa dịp còn chưa trở lại tông môn, tới, uống một cách thống khoái!"
Các đệ tử đều bắt đầu hoan hô.
"A a a, tiểu sư thúc tốt nhất."
"Trên đời này như thế nào sẽ có tiểu sư thúc tốt như vậy, ô ô ô, tiểu sư thúc ta yêu ngươi."
"Tiểu sư thúc, chơi đoán số không? Thua thì đem lễ vật của chính mình tặng cho đối phương?"
__________________
( tấu chương xong )
Đã beta
Edit by AShu