.
Về chiều, bên ngoài như có ánh hoàng hôn chiếu qua khe rèm cửa lọt vào phòng. Bầu trời đỏ rực như lửa, từng tầng mây lan tỏa ra đến tận chân trời.
Tôi ngước mắt nhìn lên, có tia nắng nhàn nhạt phản chiếu trên khuôn mặt, ấm áp, không chói mắt.
Nguyện cúi thấp đầu không nói gì, một lúc sau thì xoay người, từ trên cao nói vọng xuống: "Anh thật sự không muốn em lo lắng."
Tôi cười rất bình thản, dường như đã biết trước anh sẽ nói câu này: "Lo lắng thì sao? Cũng không thể bức em đến chết được. Điều mà em quan tâm đến chính là anh, anh biết chưa?"
Nguyện hơi nheo mắt lại: "Em nghĩ anh đang gặp chuyện gì đây?"
Tôi nghiêng đầu, giả vờ nghĩ nghĩ rồi ngẫm ngẫm, giây sau liền nhanh tay cuỗm túi ni lông trong tay anh. Nguyện thoáng giật mình, nhìn xuống tay mình rồi lườm tôi một cái.
"Dạo này em tinh quái quá rồi." Giây trước còn nghiêm túc muốn chỉnh tôi, giây sau đã bị tôi chọc cho mỉm cười.
Ôm lấy túi ni lông trước ngực, tôi lém lỉnh cười: "Bây giờ thì chúng ta uống được chưa?"
Nguyện không buông lời cấm đoán nữa, tôi nghĩ là mình thành công rồi.
Nói thật thì tửu lượng của tôi vẫn kém như ngày nào, cho nên nhâm nhi mãi một lon không hết. Còn Nguyện đã uống qua lon thứ ba, nhưng sắc mặt vẫn còn tỉnh táo lắm.
Chúng tôi ngồi bệt dưới sàn nhà, vai kề vai. Tôi tựa đầu lên vai anh, tay xoay xoay lon bia, mơ màng nói: "Em không nghĩ sẽ có lúc em sẽ ngồi cạnh anh và uống say như thế này."
Nguyện nghiêng mặt nhìn tôi một cái: "Cảm giác ra sao?"
"Thật ấm áp." Tôi cong môi cười, lại quay sang tì cằm lên vai anh, nhỏ giọng nũng nịu: "Ước gì chúng ta cứ như thế này mãi, không cần nghĩ ngợi đến những thứ áp lực khác nữa. Như vậy thật tốt biết bao."
Nguyện nghe xong liền hạ giọng cười trầm một tiếng: "Đây chính là cái giá của trưởng thành, biết chưa?"
Ừ, quả là một cái giá rất đắt.
Trên tường hắt lên ánh sáng của trăng. Về đêm, trăng hoa như nước. Bóng của những tán lá như in lên bức tường, hòa lẫn với sắc vàng của ngọn đèn trong phòng càng thêm phần cô đơn tịch mịch.
Ngước mắt nhìn lên bức tường, tôi mơ hồ nhìn thấy từng hình dáng rất quen thuộc đang hiện trên đó. Khung cảnh cũng thân thương vô cùng.
Tôi nhìn thấy gương mặt khó chịu của Vu Tư, nụ cười tỏa nắng của Khải Tâm, sự phong tình của Bách Tình và sự lãng tử của Ngọc Ẩn. Ngoài ra, còn có Ngọc Như, cô nàng đứng ở một bên, ánh mắt nghiêm túc nhìn đám nhí nhố ở bên kia.
Đương nhiên, trừ Vu Tư ra.
Không chỉ mỗi hình ảnh, bên tai tôi dường như còn loáng thoáng giọng nói tiếng cười của bọn họ.
Cảm giác của ngày xưa, tốt hơn bao giờ hết.
Nỗi lo của những kì thi thật sự chẳng là gì so với những áp lực của hiện tại.
Trước kia cứ nghĩ điểm thấp là đao to búa lớn, bây giờ mới biết xã hội ngoài kia mới chính là vấn đề nghiêm trọng. Cũng như sự huyên náo ồn ào của bọn họ, đôi lúc làm tôi cảm thấy rất nhức đầu. Nhưng bây giờ, khi tôi muốn nghe lại những âm thanh đó là điều bất khả thi.
Mỗi người một nơi, cùng một lời hứa nhưng không biết đến bao giờ mới có thể thực hiện được.
Khoảnh khắc tôi suy sụp nhất, tôi lại nhớ đến mọi người nhất.
Ngẫm lại, xã hội trong mắt tôi lúc này không khác gì một chảo dầu nóng. Một cái liếc nhìn của chúng ta cũng dễ dàng biến thành miếng mồi ngon mặc thiên hạ xào nấu.
Tôi lắc lắc lon bia trong tay, sau đó ngửa cổ uống một ngụm cuối. Vị bia rất đắng, nhưng lại làm tôi thích thú.
Để lon bia qua một bên, tôi cứ vậy gục lên vai anh, nhắm mắt tận hưởng cảm giác yên bình này.
Nguyện cũng không nói gì nữa, trầm mặc suy tư gì đó.
Rất lâu sau đó, tôi nghe thấy giọng nói của anh ở bên tai mình, vừa trầm vừa tịch mịch: "Em ngủ rồi hm?"
Tôi chưa thật sự chìm vào giấc ngủ, nhưng tôi quyết định không đáp lại anh. Mắt vẫn nhắm nghiền lại giông như đã ngủ say.
Nguyện hỏi xong, nhẹ nhàng chỉnh lại tư thế cho tôi đỡ mỏi cổ. Sau đó anh đặt lon bia xuống đất, âm thanh khe khẽ phát ra, len lỏi vào từng ngóc ngách của căn phòng.
Không gian trở nên tịch mịch hẳn.
Tôi vẫn còn giả vờ ngủ, cho nên không rõ những gì đang xảy ra xung quanh.
Vài phút sau, cơ thể tôi bất chợt cứng lại.
Bởi vì tôi nghe thấy giọng nói của Nguyện đang thoảng qua tai mình, một cách lặng lẽ mà cô độc.
Anh đang thì thầm với bản thân, lại giống như đang cố tâm sự với tôi trong lúc tôi đã ngủ say.
Nguyện nói: "Không rõ em đã biết được những gì, nhưng tôi không hề muốn em phải dính đến những việc đó vì tôi. Việc của tôi gây ra, tôi đảm bảo có thể giải quyết được. Điều tôi cần chính là em tin tưởng tôi, tiếp tục bên cạnh tôi cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đi nữa."
Ngừng một chút, anh hít vào một hơi lạnh lẽo mà nặng nề: "Có đôi lúc tôi thật sự mệt mỏi, chỉ muốn ở cạnh em, tự do thoải mái mà nói ra tất cả. Nhưng em biết không? Tôi không làm được. Nghĩ đến những chuyện em phải chịu đựng từ nhỏ đến bây giờ khiến tôi không thể nói ra được khó khăn của bản thân. Tôi mệt mỏi một lại lo lắng cho em đến mười. Đó là lý do hôm nay tôi vẫn không thể nói ra, dù em đã khơi gợi trước."
Nói rồi Nguyện nghiêng đầu, bả vai khẽ động.
Vì đang giả vờ nên tôi cảm thấy rất căng thẳng. Hàng mi run loạn lên, tôi lén lút mím môi lại rồi thả ra rất nhanh.
Lúc này tôi cảm nhận được hơi thở của Nguyện ở trên đỉnh đầu. Nhẹ nhàng nhưng cũng đầy mỏi mệt.
Anh áp một tay lên gò má tôi, đầu ngón tay lành lạnh tiếp xúc trực tiếp với da thịt làm tôi khẽ rụt người ra sau.
Vuốt ve một chút, bỗng nhiên anh cúi thấp đầu, hôn lên trán rồi đến chóp mũi, sau cùng là môi.
Hàng mi tôi càng ngày càng run lên mãnh liệt.
Tôi không thể giả vờ được nữa.
Nếu như anh ấy vẫn còn muốn làm gì đó, tôi sẽ...sẽ không thể giả vờ nữa.
Dường như Nguyện đang chăm chú nhìn tôi, giác quan mách bảo tôi như vậy.
Trái tim trong lồng ngực đập như trống dồn.
"Ý."
Tôi giật mình.
Nhưng rất may vẫn chưa mở mắt ra nhìn một cái.
Sao lại gọi tên của tôi thình lình như vậy?
Tôi không dám nhíu mày, không dám rùng mình, cũng không dám thở mạnh.
Rất lâu sau đó, Nguyện lại hạ thấp đầu, cằm tựa lên đỉnh đầu tôi, dường như khẽ cười mà nói: "Em đúng là ngày càng tinh quái."
Tôi không rõ ý của anh là như thế nào?
Sao lại bảo tôi tinh quái được chứ?
Tôi rất chân thật, không phải sao?
...
Chuông gió treo trên cửa của quán cà phê lại rung lên.
Vừa hay đúng lúc tôi ngẩng mặt nhìn qua phía đó, Ngọc Duyên cũng đang đi về phía này. Trông cô ta có vẻ lo lắng và vội vã hơn bình thường.
Đợi Ngọc Duyên ngồi xuống rồi, tôi mới mở lời: "Uống gì không?"
Ngọc Duyên nặng nề thở ra một hơi, sau đó nâng mắt nhìn tôi. Cô ấy chăm chú nhìn một lúc lâu mới nhíu mày, ngập ngừng hỏi: "Hôm nay tóc của cô..."
Tôi bình thản đáp: "Tôi dùng tóc giả."
"À..." Ngọc Duyên như ngượng ngùng cúi mặt nhìn vào thực đơn, thì thầm: "Trông cô khác hẳn hôm đó, xinh hơn tôi nghĩ."
"Tôi sẽ xem đây là lời khen đầu tiên của cô. Được rồi, uống gì cứ gọi đi."
Không lâu sau đó, một cậu bồi bàn nhanh nhẹn đi đến, đứng bên cạnh Ngọc Duyên. Cậu ta chăm chú nhìn cô rồi nhanh chóng ghi vào tờ giấy một nước cam vắt.
Bồi bàn đi rồi, Ngọc Duyên liền nói: "Mấy hôm nay tôi ở cạnh Phong Dương, cũng có quan sát và tìm hiểu hắn nhưng mà vẫn chưa phát hiện gì mới cả. Cô biết đó, hiện tại hắn vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng tôi, cho nên muốn làm gì cũng khá là khó khăn. Cái này phải đợi thêm một thời gian nữa."
Tôi lặng thinh lắng tai nghe, tay lại khuấy nhẹ chiếc muỗng nằm trong ly soda chanh. Khuấy một vòng, lại một vòng. Đến khi nước chanh bên trong khẽ nổi bọt trong suốt, tôi thoáng nhìn Ngọc Duyên một cái.
Tình cờ, tôi phát hiện một vài vết bầm trên cổ và cổ tay của cô ấy.
"Mấy vết bầm kia..."
Còn chưa để tôi nói hết câu, Ngọc Duyên đã vội vàng kéo tay áo khoác xuống che đi cổ tay mình, sau đó kéo kín cổ áo che đi phần vết bầm trên cổ.
Tôi nhíu mày nhìn cô ấy một lúc lâu, vẫn kiên trì hỏi: "Phong Dương đánh cô?"
Ngọc Duyên khẽ giật mình, càng trở nên bối rối. Cô ấy cúi thấp đầu, đang không biết làm gì thì cậu bồi bàn khi nãy lại đi đến, nhẹ nhàng đặt ly cam vắt lên bàn.
"Cảm...cảm ơn."
Ngọc Duyên bối rối giữ ống hút, hút một ngụm nước cam.
Tôi ngược lại vẫn chăm chú quan sát cô ấy. Những vết bầm kia không thể nào tự dưng mà xuất hiện được, càng không phải là những vị trí có thể va chạm mạnh với một vật cứng khác.
Sau khi nuốt xuống vài ngụm nước cam, Ngọc Duyên đã bình tĩnh hơn nhiều. Cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi, tuy vậy ngón tay vẫn còn run rẩy.
"Chuyện này cô đừng hỏi thêm có được không? Tôi sẽ không thể chịu đựng được mất."
Tôi lồng hai bàn tay chặt vào nhau, đặt trên bàn. Trong lòng như dâng lên một cơn giận không thể nguôi ngoai.
"Tôi hỏi lại một lần nữa, có phải Phong Dương đã đánh cô không?"
Môi cô ấy run rẩy, dường như muốn nói lại không dám nói ra. Rất lâu sau, Ngọc Duyên bất ngờ ôm kín lấy khuôn mặt, chậm rãi gật đầu.
Có lẽ cô ấy đang cảm thấy rất sợ hãi.
Nhìn thấy hình ảnh này, tôi lại không thể cầm lòng được.
Phong Dương quả thật là một tên khốn, còn tệ hơn cả một tên khốn.
Tôi duỗi tay, áp lên bàn tay của Ngọc Duyên, nhàn nhạt nói: "Tôi sẽ không hỏi thêm nữa, cô bình tĩnh lại đi."
Ngọc Duyên liếc nhìn bàn tay tôi, nước mắt không kìm được trượt xuống bên gò má. Cô ấy muốn bật khóc nhưng vẫn cố gắng nén xuống hết mức có thể.
Ly nước cam đã dần tan hết đá. Thành ly xuất hiện một lớp hơi nước mỏng tang, trượt xuống thành từng hàng.
Tôi kiên nhẫn đợi người kia bình tĩnh lại rồi mới nói tiếp.
"Hắn ta..." Ngọc Duyên bỗng lên tiếng, giọng nói hơi khàn khàn vì vừa mới khóc: "Đúng vậy, Phong Dương đã...đánh tôi."
Hết chương .