Edit: Nại Nại
(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)
____
"Ta không phải mẹ của ngươi." Khóe miệng Vu Hoan run rẩy, ai mẹ nó dám làm mẹ của Ma Thần chứ! Lại nói vừa rồi nàng còn gọi hắn là sư phụ đấy, đây không phải là loạn bối phận rồi sao!
"Mẹ ơi." Cái miệng nhỏ của Ma Thần chu lên, làm bộ muốn khóc.
Vu Hoan đối với Ma Thần có vài phần tôn trọng, thấy hắn muốn khóc, vậy mà trong lòng lại có chút đau lòng.
"Đừng khóc." Vu Hoan đỡ trán, một Ma Thần tốt đẹp, bị chỉnh thành như vậy.
Ma Thần bò dậy, lảo đảo đi về phía Vu Hoan, dùng đôi mắt to ngập nước hồn nhiên nhìn Vu Hoan: "Mẹ ơi, ôm một cái."
Dung Chiêu ôm Vu Hoan lui về sau một bước, Ma Thần lại tới gần một bước, trong miệng không ngừng lặp lại ba chữ kia.
Vu Hoan thoáng nhìn Tư Hoàng ở phía trên, đôi mắt xoay chuyển, ôm Ma Thần vào trong lòng.
Dung Chiêu lập tức đen mặt, một tay đoạt Ma Thần qua.
Ma Thần đầu tiên là sửng sốt, sau đó 'oa' một tiếng khóc lớn: "Mẹ ơi, người xấu."
Dung Chiêu: "..." Hắn lớn lên giống người xấu?
Tay nhỏ chân nhỏ của Ma Thần đá Dung Chiêu lung tung, muôn nhào về phía Vu Hoan.
Vu Hoan đau đầu ôm hắn, nhón chân hôn Dung Chiêu một chút, xem như trấn an.
Sắc mặt khó coi của Dung Chiêu bây giờ mới tính là hòa hoãn xuống được.
Ma Thần tiến vào lòng của Vu Hoan, lập tức nín khóc, vẻ mặt thỏa mãn bắt lấy tóc của Vu Hoan.
"Mẹ ơi."
Tay Vu Hoan run lên, nhịn hồi lâu mới không ném hắn văng ra.
Không thể hiểu được có một đứa con mấy vạn tuổi là cái thể nghiệm gì?
Vu Hoan ôm Ma Thần ra khỏi tầng cấm chế kia, bọn họ vừa mới ra, trận pháp lúc nãy còn đang vận chuyển yên lành bỗng nhiên biến mất.
"Tiểu Hoan Nhi, nàng không sao chứ?" Tư Hoàng bay xuống bên cạnh Vu Hoan, khẩn trương lôi kéo nàng trái xem phải kiểm.
"Cha ơi!" Ma Thần mở to đôi mắt ngập nước.
Động tác Tư Hoàng cứng đờ, cảnh tượng vừa rồi hắn nhìn thấy rõ ràng, chỉ là...
'Cha ơi' là cái quỷ gì?
"Khụ khụ." Vu Hoan nhét Ma Thần vào trong lòng Tư Hoàng: "Đây, Ma Thần của ngươi."
Ma Thần rất phối hợp ôm lấy cổ Tư Hoàng, chu miệng nhỏ hun bẹp một ngụm trên mặt Tư Hoàng.
Bây giờ Tư Hoàng mới phản ứng lại được, tay ôm Ma Thần có chút run rẩy.
Thì ra ý nghĩa của câu nói kia chính là thế này...
Vì sao Ma Thần không cho Dung Chiêu ôm, Vu Hoan lý giải thành như thế này.
Dung Chiêu thân là Sáng Thế Chi Kiếm bây giờ lại còn được phong Kiếm Thần, chính khí trên người quá nặng, làm Ma Thần theo bản năng không thích.
Mà trên người nàng tà khí quá nặng, đương nhiên hấp dẫn được Ma Thần.
Còn Tư Hoàng...
Tuy con hàng này được Nguyệt Thù tinh lọc tà khí, nhưng hắn đã từng ở bên cạnh Ma Thần ở lâu như vậy, Ma Thần thân cận hắn có lẽ cũng là do bản năng.
Tuy đó là do Vu Hoan đoán mò, nhưng không thể không nói Vu Hoan đoán mò thật sự đúng.
"Ngọc lệnh này?" Tư Hoàng nhìn khối ngọc lệnh đi theo Vu Hoan đến đây.
Vu Hoan liếc ngọc bội một cái: "Ngươi muốn không? Đưa ngươi?" Nàng đối với việc xưng bá thiên hạ gì đó, thật sự không có hứng thú.
Tư Hoàng lắc đầu: "Có lẽ thứ này không phải ai đều có thể lấy..."
Giọng của Tư Hoàng đột nhiên im bặt, bởi vì Ma Thần duỗi đôi tay mũm mĩm kia cầm miếng ngọc bội kia vào trong tay, đang tò mò nhìn.
"Vậy đưa ngươi." Vu Hoan nhanh chóng lui về sau: "Miễn trả lại hàng."
Tư Hoàng: "..."
"Cha ơi, nhìn nè." Ma Thần giơ ngọc lệnh lên trước mặt Tư Hoàng, giống như hiến dâng vật quý lên cười cười.
Tư Hoàng: "..."
Ma Thần xuất thế, lại lấy một kết thúc quỷ dị như vậy, ngay cả Vu Hoan đều có chút thổn thức, nàng còn tưởng rằng có thể nhìn thấy vở kịch hủy diệt thế giới gì đó.
Đáng tiếc, trên đời này, cũng không tồn tại nhiều vở kịch hủy diệt như vậy.
Mộ Thanh Dương không biết đi đâu, từ vừa rồi nàng đã không nhìn thấy, lực chú ý của Tư Hoàng cũng luôn ở trên người Ma Thần, đương nhiên cũng sẽ không chú ý.
Mà Tư Hoàng, ôm Ma Thần đi Thủy Vân Uyên, lúc đi thiếu chút nữa nước mắt của Ma Thần đã dìm chết Tư Hoàng. Cuối cùng vẫn là Vu Hoan bảo đảm cách một đoạn thời gian sẽ đi thăm hắn, hắn mới thu lại nước mắt, ngoan ngoãn đi theo Tư Hoàng.
"Tiểu Hoan Nhi, Thủy Vân Uyên vẫn là nhà của nàng như cũ, lúc nào cũng chào đón nàng trở về." Tư Hoàng cười rạng rỡ, giọng nói dịu dàng: "Quy Khư Chi Cảnh nàng có thể đi nhìn thử xem, nơi đó... mới là chân chính khởi hành."
"Ồ..." Vu Hoan nghiêng đầu nhìn ngọc lệnh bị Ma Thần ngậm trong miệng: "Sao ngươi biết Quy Khư Chi Cảnh?"
"Có lẽ là do ta xinh đẹp."
Vu Hoan: "..."
"Được, không quậy nữa, lại đây ta ôm một chút." Tư Hoàng giang hai tay.
Vu Hoan nhìn Dung Chiêu một cái, ánh mắt Dung Chiêu trầm xuống, lát sau quyết đoán quay mặt qua một bên.
Vu Hoan cong cong môi, đi đến trước mặt Tư Hoàng, nhẹ nhàng ôm hắn.
Tư Hoàng thân mật vuốt đầu Vu Hoan: "Tiểu Hoan Nhi, ta có từng nói với nàng điều này chưa, ta thích nàng."
Giọng nói mềm nhẹ dừng ở bên tai Vu Hoan, khi nàng còn chưa phản ứng lại, Tư Hoàng đã đẩy nàng ra, bế Ma Thần ngồi trên đất lên.
Phía sau bỗng dưng xuất hiện một cái hư không, hắn đứng ở trước hư không, mặt mày mỉm cười nhìn nàng: "Tiểu Hoan Nhi, chăm sóc con ta cho tốt."
"Mẹ ơi, phải đến thăm con và cha đó." Ma Thần nằm ở trong lòng Tư Hoàng, theo sát nói ra một câu.
Dung Chiêu lập tức nhíu mày, kim quang chợt đánh đến.
Tư Hoàng nhanh chóng lui đến không hư không, không sợ chết nói: "Tiểu Kiếm Linh, chăm sóc con của Tiểu Hoan Nhi và ta cho tốt."
Hư không chậm rãi khép lại, đem thân ảnh hắn dung nhập vào trong bóng đêm.
Nháy mắt trên không trung khép lại, có hai hình bóng nhanh chóng bay vào.
"Chi chi chi chi..."
Vu Hoan sờ sờ cái mũi, hai tiểu gia hỏa kia.
"Vừa rồi hắn nói gì với nàng?" Dung Chiêu ấn đầu vai Vu Hoan, để nàng nhìn thẳng mình, trong mắt có tia bất an.
"Không có nói gì hết á." Vẻ mặt Vu Hoan vô tội.
Hô hấp Dung Chiêu cứng lại, màu sắc trong mắt trở nên thâm trầm, tay ấn Vu Hoan hơi hơi dùng sức.
Dưới cái nhìn chăm chú của Vu Hoan, hắn cúi đầu, chuẩn xác bao trùm lên cánh môi Vu Hoan, mang theo khát vọng nóng bỏng cùng tình yêu vô tận.
Vu Hoan vui vẻ, chủ động ôm cổ Dung Chiêu, chủ động phối hợp theo động tác của hắn.
"Khụ khụ... Tiểu Hoan Hoan, các ngươi làm trò trước mặt đứa trẻ con là ta này, thật sự được sao?" Linh La không biết từ khi nào đã đứng kế bên Vu Hoan, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng như quả táo chín đỏ mọng.
Bốn vị trưởng lão đứng ở nơi xa hơn một chút, đều có chút xấu hổ nhìn Vu Hoan.
Vu Hoan tách khỏi Dung Chiêu, trên mặt không có một chút ngượng ngùng nào: "Ngươi cũng không biết xấu hổ nói mình là trẻ con?"
Nghĩ đến Ma Thần, Vu Hoan câm nín.
"Tiểu Hoan Hoan, sau này ta sẽ đi theo ngươi."
"Hả?" Vu Hoan nghiêng đầu: "Đi theo ta làm gì?"
Linh La rất đứng đắn nói: "Đi theo Tiểu Hoan Hoan có thịt ăn."
Đi theo nàng có cái sợi lông chứ thịt ăn gì, nàng chưa bao giờ ăn thịt!
Vu Hoan vốn đã thích Linh La, đương nhiên không đuổi Linh La đi, Linh La tình nguyện đi theo thì cứ cho đi theo là được.
Bốn vị trưởng lão kia tỏ vẻ tộc trưởng nhà bọn họ đi theo Vu Hoan thì bọn họ rất yên tâm, mà bọn họ cũng muốn thử xem, xem có thể đột phá đủ bước lên Thần vị hay không.
Vu Hoan không sao cả, Linh La lại nói một trận với bốn vị trưởng lão kia một chút.
Từ ngày đó về sau, Huyền Thiên Chi Cảnh tiến vào thời kỳ hoàng kim tu luyện giả.
Mà người mở ra thời kỳ hoàng kim trên đại lục không phải Sáng Thế Thần cũng không phải Ma Thần.
Mà là Quỷ Đế Dao Tân đã từng có ác danh rõ ràng.
Hoặc nói, hiện tại là Tà Thần Vu Hoan.
_____HOÀN CHÍNH VĂN____
TÁC GIẢ: ..
EDITOR: ..
Lời editor: cám ơn các cục cưng đã ở bên Nại Nại bé nhỏ của mọi người nha. Sau hoàn chính văn sẽ là ngoại truyện, mọi người cùng chờ đón ngoại truyện nha, má sẽ lắp cũng được vài hố
️️️️ yêu mọi người️️️