Một bên khác.
Trong buổi phát sóng trực tiếp trận thi đấu của Hoắc Ngôn, hôm nay do tâm tình anh khá tốt nên lúc thi đấu có hai lần cong môi cười nhẹ, sau đó khoảng khắc này được võng hữu lưu lại, ca tụng là nụ cười kinh diễm.
Cho dù hiện tại chuyện của Hoắc Ngôn và chủ bá đang náo loạn trên mạng xã hội nhưng nhiệt độ fans của anh không giảm chút nào.
Không biết có phải do nụ cười này làm ngòi nổ hay không mà không ít võng hữu bắt đầu soi xét tìm kiếm xem Hoắc Ngôn còn có hành vi nào khác thường không. Không để ý thì thôi, vừa so sánh đã thấy so với những lần trước, trạng thái thi đấu của anh hôm nay thật sự rất đối lập.
Không ít người bắt đầu spam.
[Hình như hôm nay tinh thần của đại thần rất tốt, vừa nãy còn bị quân địch gϊếŧ một lần, vậy mà còn cười được ư?]
[Trên áo của đại thần đeo cái gì vậy? Kim cài áo? Nhưng hình như cái kim cài áo này là kiểu của con gái thì phải?]
[A! Cao sanh ơi! Cuối cùng chủ bá đã làm gì với đại thần vậy? Trước giờ, có khi nào đại thần đeo trang sức gì gì đó đâu.]
[Mọi người có để ý không? Hình như trên cổ tay của đại thần có vài vết thương. Đừng nói là do chủ bá gây ra nhé?]
[A! Đại thần! Tại sao anh lại một vừa hai phải nhìn trúng chủ bá tuyến ba kia? Em thật sự không hiểu được!]
Trong lúc đó cũng có không ít người chơi game thâm niên lên tiếng.
[Bình tĩnh xem thi đấu có được không? Không xem thì lăn sang chỗ khác.]
Đáng tiếc, vì thấp cổ bé họng nên rất nhanh đã bị làn đạn che lấp.
Cuộc thi diễn ra trong vòng phút, thi đấu vừa kết thúc, Hoắc Ngôn đã đè vành nón mình xuống. Bởi vì giơ tay nên vết cắn trên cổ tay cũng bị người khác nhìn thấy.
Khán giả nhìn hình ảnh này chỉ biết bi thiết rêи ɾỉ một hồi.
Đại thần bị một chủ bá không tên không tuổi cướp mất rồi, càng nghĩ càng thấy tức.
Ra khỏi hiện trường thi đấu, Hoắc Ngôn móc di động ra, vừa bấm một dãy số vừa đi ra ngoài.
Điện thoại truyền đến tiếng tít tít, chỉ là không bao lâu đã bị người bên kia bấm tắt.
Anh nhìn di động, lẩm bẩm: "Tức giận?"
Nghĩ như vậy, khóe môi anh khẽ cong, vẻ lạnh lẽo trên mặt cũng tan đi không ít.
Các đội viên ở bên cạnh đồng thời trầm mặc trừng mắt nhìn đội trưởng nhà mình.
Đội trưởng bị sao vậy? Không phải bị người khác bám vào chứ?
Trước đây mỗi khi đội trưởng nghiêm mặt, bọn họ đều không dám mở miệng nói chuyện. Hiện tại, đội trưởng mỉm cười, bọn họ càng không dám nói chuyện. Ai biết có phải đội trưởng dính phải mấy thứ không sạch sẽ không?
Các đội viên, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Bỗng nhiên có người nhỏ giọng mở miệng: "A? Không phải ngày thường đội trưởng không thích đeo trang sức sao?"
Chỉ thấy trên áo của đội trưởng có một cái kim cài áo, là một viên chân trâu được bao quanh bởi các mảnh kim cương nhỏ.
Nghe đội viên kia thắc mắc, Hoắc Ngôn rũ mắt nhìn kim cài áo trên áo mình, sau đó ngẩng đầu, nhìn các thành viên trong đội, lãnh đạm mở miệng: "Thế nào?"
Các đội viên bị hỏi lập tức im miệng.
Bọn họ đều nhớ rõ.
Thứ này không phải là quà chủ bá tặng cho 'bạn trai cũ' sao? Sau đó bị đội trưởng đoạt lấy, rồi châm chọc vừa xấu vừa rẻ.
Sao hiện tại nó lại nằm trên áo của đội trưởng rồi? Đội trưởng còn hỏi bọn họ cái kim cài áo này thế nào?
Các đội viên, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi.
Dưới bầu không khí yên tĩnh, có người thử mở miệng nói: "Cũng... cũng không tệ lắm?" Thời điểm nói lời này, đội viên kia cũng không tin vào bản thân.
Nhưng anh ta vừa nói xong, Hoắc Ngôn liền chuyển tầm mắt sang chỗ khác, hơi câu môi, dáng vẻ rất hài lòng, lãnh đạm một câu.
"Ánh mắt không tồi, hôm nay nghỉ một ngày, không cần huấn luyện."
Dứt lời liền bỏ đi, để lại các đội viên ngây ngốc, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi.
Có người nghi ngờ hỏi: "Đội trưởng cũng cảm thấy nó đẹp? Không thể nào đâu? Tôi nghe lầm đúng không? Không phải đội trưởng nói nó xấu sao?"
...
Thế là có đáp án rồi nhé!
Vậy là Nhiễm tỷ lại thu thêm một fan não tàn nữa rồi!
Hãy chờ coi sức mạnh của fan não tàn trong việc diệt bạch liên hoa và tra nam nhé!