Vẻ mặt của tên cầm đầu trông vô cùng dữ tợn nhưng cũng mang theo chút gì đó hứng phấn.
Vừa dứt lời, ánh mắt của hắn ta lại nhìn về phía Nam Nhiễm.
Dáng vẻ giống như đang nhìn con mồi đã sập bẫy.
[Rầm!] Tống Tiêu lại bị đã ngã xuống đất.
Lúc cậu đang định bò dậy thì ánh mắt vô ý liếc nhìn về phía cửa.
Thấy Nam Nhiễm đang bước vào.
Không hiểu sao lòng lại càng thêm sốt ruột.
Hai mắt đỏ bừng, bàn tay nắm chặt, giãy giụa kịch liệt muốn đứng dậy. Máu chảy ra càng lúc càng nhiều, cậu khàn giọng gào lên.
"Chị!" Tiếng hét kia vừa đau đớn, vừa sốt ruột lại mang theo sự tuyệt vọng.
Ánh mắt của Nam Nhiễm theo tiếng hét tùy ý đảo nhanh qua người Tống Tiêu một cái, sau đó hơi dừng lại.
Thật kỳ lạ!
Nhìn Tống Tiêu nằm trên đất, cả người toàn là máu, lại dùng ánh mắt này nhìn mình, tự nhiên trong lòng cô có một loại cảm xúc vô cùng kỳ quái.
Nó giống như một dòng nước ấm chảy dọc từ tim đến mỗi ngóc ngách trong cơ thể.
Cô bĩu môi.
Được rồi, trước tiên cứu cậu ta trước.
Nghĩ thế, cô liền đi về phía Tống Tiêu.
Tống Tiêu thấy Nam Nhiễm đi tới càng thêm sốt ruột.
Lúc này, tên lão đại kia cũng đi về phía cô.
"Đúng là một mỹ nữ." Giọng nói của hắn ta chói tai, vừa nói còn vừa phát ra tiếng cười quỷ dị.
Bất quá, Nam Nhiễm còn chưa tới gần đã thấy cái tên cầm đầu kia móc một khẩu súng lục ở trong túi ra.
Hắn ta lớn tiếng nói: "Ha ha, tao đã sớm nghe mày có biết một chút võ. Nhưng thế thì đã sao? Mày có thể nhanh bằng súng lục sao?"
Nhưng những lời này cũng không thể ngăn lại bước chân của Nam Nhiễm.
Cô vừa lắc cổ, vừa đi thẳng về phía tên lão đại kia.
Tên cầm đầu lộ ra nét mặt âm hiểm.
[Bùm!]
Một súng bắn ra.
[Keng!]
Không biết từ đâu xuất hiện một tiểu hắc cầu, nó đứng trước mặt Nam Nhiễm, trùng hợp chắn lại viên đạn đang bay tới kia.
[Bộp!]
Tiểu hắc cầu ngã lăn quay ra đất.
Đôi môi phấn hồng của Nam Nhiễm khẽ cong, hai con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm tên cầm đầu, giọng điệu tùy ý.
"Còn có chiêu gì khác không? Tốt nhất nên dùng hết đi, bởi vì sắp tới đây sẽ không còn cơ hội đâu." Mới dứt lời, cô bỗng nhiên nhảy lên, ở trong không trung thực hiện một cú xoay tròn độ, một chân đá tên lão đại lăn ra đất.
Nên biết, đây là nền bê tông, mà Nam Nhiễm sau khi cho hắn ta một cú đá còn đạp thẳng lên đầu hắn ta, từ từ dùng lực, dẫm mạnh xuống.
Cả quá trình chỉ xảy ra trong vài giây.
Nháy mắt, cả công xưởng hoang vắng đều chìm trong bầu không khí yên tĩnh lạ thường.
Nam Nhiễm nghiêng đầu nhìn đám người kia.
"Còn muốn tôi tự mình đi qua?" Giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ của cô mới dứt, mười mấy tên côn đồ đều đồng loạt nhào về phía Nam Nhiễm.
"Con đàn bà chết tiệt! Dám đụng đến lão đại của bọn tao! Bọn tao chơi chết mày!"
Nháy mắt Nam Nhiễm đã bị đám người bao vây, cuộc chiến bắt đầu.
Ách... không đúng, phải là một màn đơn phương nghiền áp bắt đầu.
Trương Đóa Đóa nhân cơ hội không ai để ý, tránh thoát tên côn đồ đang giữ lấy mình.
Cô để hai tay trước ngực, nhảy lên, dùng sức đánh về phía cổ của tên côn đồ, miệng hét lên: "Đi chết đi!"
Sau đó ngay cả nước mắt cũng không lau chạy thẳng về phía Tống Tiêu.
Nhìn Tống Tiêu nằm trên đất, cả người đều là máu, nước mắt của cô lại chảy ra.
"Tống Tiêu, cậu không sao chứ?" Cô cẩn thận hỏi, cái gì cũng không dám làm, chỉ sợ vừa đụng vào sẽ làm cậu đâu.
Tống Tiêu ho một tiếng, nằm lăn ra đất, nhìn Nam Nhiễm đánh nhau với đám lưu manh kia rồi quay đầu nhìn Trương Đóa Đóa.