Bởi vì hiện tại Nam Nhiễm đã thâu tóm rất nhiều băng đản thổ phỉ khác nên đỉnh núi của cô bây giờ đã trở thành bang phái có quy mô lớn nhất.
Ở một thời đại hỗn loạn như vậy, ti tiện nhất chính là con người mà cao quý nhất cũng là con người.
Gϊếŧ người không phạm pháp bởi vì không có thẩm phán, quan tòa tồn tại, nắm tay của ai lớn thì dù có làm chuyện gì cũng không phải chuyện ác, hắn nói ngươi lương thiện thì ngươi lương thiện, hắn nói ngươi ác thì là ngươi ác.
Nguyên thân vốn dĩ bị thổ phí bắt làm áp trại phu nhân.
Nhưng ngay đêm kết hôn, Nam Nhiễm lại xuyên tới đây.
Cô chặt đứt hai cánh tay của tên lão đại kia, cắt tóc ngắn, kéo cơ thể nửa chết nửa sống của lão ta đi ra ngoài, thành công trở thành lão đại của đám thổ phỉ.
Thanh Long và Bạch Hổ cũng biết thân phân con gái của cô.
Còn tất cả những người khác đều chỉ nghĩ cô là một thiếu niên tuổi chưa phát dục hoàn toàn, là một người có diện mạo thiên về hơi hướng âm nhu nhiều hơn, đúng hơn là một thiếu niên xinh đẹp.
Bên ngoài người người đều cho rằng Nam Nhiễm là một ác ma, không biết đã gϊếŧ bao nhiêu người.
Nhưng có lẽ chỉ có Thanh Long và Bạch Hổ biết lão đại nhà bọn họ chưa từng gϊếŧ một người nào.
Năm đó, lão đại tìm hai người bọn họ, chỉ có một việc duy nhất phải làm, chính là gϊếŧ người.
Nhìn đi, mục đích vô cùng đơn giản.
Lúc đang nghĩ ngợi thì đã tới Hồng Đằng Bang.
Hồng Đằng Bang đã tồn tại ở thành phố Xương Lâm từ trăm năm trước.
Nhìn phủ đệ to thế này một chút đều không giống bang phái lưu manh.
Thanh Long bước xuống xe mở cửa xe cho Nam Nhiễm.
Giọng nói thô kệch mang theo sự cung kinh: "Lão đại, tới rồi."
Mí mắt Nam Nhiễm giật giật vài cái, chậm rì rì bước xuống xe, duỗi người.
Khi bọn họ tới thì hỗn chiến đã bắt đầu từ lâu.
Bên trong truyền ra tiếng thét.
"Đám thổ phỉ các ngươi! Tao liều mạng với chúng mày!"
Nhưng rất nhanh tiếng kêu la thảm thiết đã lấn át âm thanh này.
Đại khái là khoảng hai mươi phút sau.
Bạch Hổ rời đi trở lại bên người Nam Nhiễm, cúi đầu, cung kính nói: "Lão đại, hiện trường đã dọn dẹp sạch sẽ."
Nam Nhiễm dựa người vào đầu xe, tư thái lười biếng, ngẩng đầu nhìn ánh trăng mờ ảo, miệng lẩm bẩm: "Đã trễ rồi!"
Bạch Hổ sửng sốt còn tưởng Nam Nhiễm cảm thấy đợi hơi lâu, đang muốn mở miệng thì Nam Nhiễm đã đút hai tay vào túi, đi vào trong phủ đệ của Hồng Đằng Bang.
[Cộc!]
[Cộc!]
Tiếng quân ủng đạp lên sàn đá vang lên.
Chỉ nghe cô bỗng nhiên nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Còn chưa ăn cơm tối."
Vừa nghĩ Nam Nhiễm vừa thở dài một hơi.
Cô thật vất vả!
Nội tâm hệ thống không hề dao động, thậm chí còn nghĩ muốn phun tào.
Ký chủ thì vất vả chỗ nào?
Ăn cơm, phát ngốc, ăn hoa lê, dựa vào cây ngủ, rồi ăn cơm, tiếp tục phát ngốc, sau đó thì ngồi xe tới chỗ này.
Hay là ký chủ muốn nói, ngủ đến mệt?
Bước vào phủ, đây là loại hình tứ hợp viện chính tông.
Phía trước là hoa viên, từng đóa từng đóa hoa nở rộ, mỗi chậu đều là một loại hoa nổi tiếng.
Đàn em đi theo Nam Nhiễm tới đều đồng loạt nhất trí đứng yên ở đó, trong tay cầm đuốc, vây quanh đám người Hồng Đằng Bang, toàn bộ sân viện được đèn đuốc chiếu sáng.
Trên mặt đất có rất nhiều người đã chết, những người còn sống thì đại đa số đều bị thương nặng.
Cô vừa bước vào đã nghe mọi người chung quanh đồng thanh hô.
"Lão đại!"
"Lão đại!"
Tiếng hô vang to vọng cả sân viện.
Nam Nhiễm không có phản ứng gì, sớm đã tập thành thói quen.
Bạch Hổ mang một chiếc ghế dựa lại, giọng nói đã thu liễm rất nhiều.
"Lão đại, mời ngồi!"
Nam Nhiễm ngồi xuống, lưng dựa vào ghế.
Rõ ràng là một thiếu niên gầy yếu nhưng tất cả mọi người ở đây đều nghe lời "cậu", hơn nữa còn nghe lời cô giống như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.