Mới dứt lời, Bạch Hổ ở bên cạnh đã giơ tay chém xuống, bộp một tiếng, đầu rơi xuống đất, máu tươi bắn tung tóe.
Đến lúc này, đám người vốn còn đang phẫn uất cho rằng Nam Nhiễm không dám động thủ mới chịu yên tĩnh hơn một chút.
Trong thời buổi loạn lạc này, muốn sống thì phải tàn nhẫn.
Trùng hợp thay, thứ này, Nam Nhiễm có rất nhiều.
Một tay của Nam Nhiễm đặt trên tay vịnh của ghế, ngón tay mảnh khảnh vuốt nhẹ hoa văn trên lưng ghế.
Vẻ mặt hờ hững: "Tiền đâu?" Cô hỏi lại lần nữa.
Thời điểm nói lời này, cô hơi ngẩng đầu nhìn về bàn tay bị chặt đứt của bang chủ Hồng Đằng Bang.
Hai con ngươi đen như mực dần dần mất kiên nhẫn.
Mọi người đều nói gia nghiệp của Hồng Đằng Bang rất lớn, có không ít tiền của.
Đối với Nam Nhiễm mà nói cô không có hứng thú với mấy cái chuyện chém chém gϊếŧ gϊếŧ, cô chỉ muốn đòi tiền nhưng những người này hình như không có ý định giao tiền cho cô.
Đôi môi phấn nộn khẽ cong, ý cười trên mặt mỗi lúc một tươi hơn làm cho gương mặt có phần nữ tính của cô trở nên ấm áp hơn rất nhiều.
Chỉ là câu nói tiếp theo của cô lại ném toàn bộ đám người Hồng Đằng Bang đang quỳ trên đất vào địa ngục.
Nam Nhiễm chậm chạp phun ra từng chữ: "Nếu tao không lấy được tiền thì người khác cũng không thể lấy, nên làm gì bây giờ?" Đôi mắt sâu thẳm đảo nhanh qua đám người có mặt ở sân viện.
Ánh trăng mờ ảo, sao đầy trời, thời tiết đêm nay cùng với trăm hoa đua sắc thật đúng với bốn chữ cảnh đẹp ý thơ.
Vấn đề của Nam Nhiễm vừa ra đã có người giúp cô trả lời.
Một giọng nói của thiếu nữ vang lên trong đám người.
"Tôi biết tiền ở đâu." Thiếu nữ đứng dậy, để lộ khuôn mặt xinh đẹp. Khí chất đoan trang, cả người đều mang theo hơi thở trầm ổn, bình tĩnh.
Tầm mắt của Nam Nhiễm hướng về phía cô gái đó.
Thiếu nữ tự báo tên tuổi: "Tôi là Hoa Tình, con gái lớn của bang chủ Hồng Đằng Bang."
Bang chủ của Hồng Đằng Bang họ Hoa, đây là chuyện tất cả mọi người đều biết.
Sau đó, lại nghe Hoa Tình nói: "Tôi biết địa điểm giấu toàn bộ vàng bạc châu báu của Hồng Đằng Bang."
Cuối cùng Nam Nhiễm cũng lộ ra biểu tình hài lòng.
"Đưa ra điều kiện đi."
Từ trước tới giờ, cô không phải là người thích giựt tiền của người khác, tất cả đều là mua bán công bằng.
Hoa Tình không ngờ Nam Nhiễm sẽ nói như vậy nên có hơi sửng sốt.
Bạch Hổ đứng bên cạnh thu đao lại, hừ lạnh một tiếng mở miệng giải thích: "Trước giờ lão đại của chúng tôi chưa từng làm mấy việc giống thổ phỉ." Lời giải thích này của hắn ta không hề có hiệu quả mấy, đám người Hồng Đằng Bang kia đều không tin.
Hoa Tình do dự chớp mắt một cái: "Thả cha tôi, thả tất cả mọi người ra, cho chúng tôi một ít tiền đủ để sinh hoạt."
Nam Nhiễm gật đầu: "Được." Sau khi đồng ý, dường như cảm thấy nơi này không còn gì đáng để cô ở lại nữa, nhàn nhạt nói: "Bạch Hổ ở lại an bày chuyện còn lại, mấy thứ khác đều không quan trọng, chỉ cần vận chuyển tất cả vàng bạc châu báu về là được."
Bạch Hổ ôm quyền: "Vâng, lão đại."
Nam Nhiễm xoay người, các huynh đệ sôi nổi bắt đầu nhường đường.
Cô đút hai tay vào túi, tư thái tản mạn, nhẹ nhàng cất bước rời đi.
Sau lưng cô, Thanh Long nhắm mắt đuổi theo.
Rất nhanh, một chiếc xe hơi đen dẫn đầu ra khỏi phủ đệ của Hồng Đằng Bang.
Nam Nhiễm cũng không trở về núi ngay mà để Thanh Long lái xe đưa cô vào trung tâm thành phố Xương Lâm, định tìm một nhà hàng ăn cơm.
Chỉ là hiện tại trời đã khuya.
Tất cả hàng quán đều đã sớm đóng cửa.
Hơn nữa đám người buôn bán sinh hoạt ở thành phố Xương Lâm đều là người thành tinh.
Một mình Nam Nhiễm mang nhiều người như thế tiến vào thành phố Xương Lâm, động tĩnh lớn như vậy, còn không nhanh chóng đóng cửa để giữ cửa hàng?
Đêm đã vào khuya, không biết sương mù ở đâu ra mà cả không trung đều mờ mờ ảo ảo, bị sương mù bao trùm, vượt qua phạm vi mét là không thấy gì hết.
Đi vòng quanh cả thành phố Xương lâm suốt hai tiếng đồng hồ nhưng không nhìn thấy bất cứ cửa hàng nào còn mở cửa.