Thao tác của Nam Nhiễm làm Bạc Hổ sợ ngây ngốc.
Lão đại thật... dũng cảm.
Trước mặt lão đại chính là Thân Đồ Mạc, là thiếu tương quân của tập đoàn quân phiệt, cũng là người thừa kế duy nhất của gia tộc Thân Đồ, một người lợi hại như hắn, làm sao có thể dễ dàng buông tha đám người dám động thổ trên đầu thái tuế() như bọn họ?
Chỉ thấy, Thân Đồ Mạc cười khẽ một tiếng.
"Có phải cậu đã quên cái gì không? Cậu tới địa bàn của tôi, trộm độ của tôi, còn bị tôi bắt ngay tại trận, vậy mà vẫn còn ra vẻ đường đường chính chính như vậy?"
Nói xong, yết hầu của anh lên xuống một lần, bình thản bồi thêm một câu: "Chỉ bằng việc này, tôi có đủ loại lý do ra tay với địa bàn của cậu."
Vẻ mặt Nam Nhiễm thản nhiên.
"Sớm muộn gì tất cả mọi thứ liên quan đến anh, tài sản thuộc về anh đều sẽ là của tôi, tôi chỉ tới địa bàn của tôi lấy hai viên dạ minh châu về chơi thôi."
Câu này vừa ra, toàn bộ ngõ nhỏ đều chìm vào yên tĩnh.
Bạch Hổ nhịn không được úp mặt vào tường, nghĩ muốn hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân một chút.
Lão đại nghĩ không ra lý do chính đáng nên mới thuận miệng nói đại như vậy đúng không?
Lão đại không sợ vị thiếu tướng quân này gϊếŧ chết bọn họ sao?
Bạch Hổ nhịn không được tự hỏi bản thân, nếu hắn ta là vị thiếu tướng quân tay nắm binh quyền này thì khi nghe được có người nói chuyện với mình như vậy... ừm, nhất định hắn ta sẽ cho người kéo cả đám ra ngoài bắn chết.
Bất quá, hình như Thân Đồ Mạc không có cùng suy nghĩ giống hắn ta, ít nhất thì hiện tại Thân Đồ Mạc không hề tức giận.
Anh duỗi tay nắm lấy tay của Nam Nhiễm, tầm mắt nhìn thoáng qua Bạch Trạch.
Bạch Trạch ngầm hiểu, đi đến trước mặt Bạch Hổ, ôn hòa nói: "Đêm nay, phải phiền hai vị tạm thời ở lại chỗ này một đêm."
Bạch Hổ vừa muốn mở miệng dò hỏi ý kiến của Nam Nhiễm thì còn chưa kịp hé miệng đã nghe Bạch Trạch tiếp tục nói: "Hai vị, bên này, mời!"
Lần này không cần suy nghĩ Bạch Hổ cũng biết, đây là đang uy hiếp.
Muốn thì tốt, còn không muốn thì cũng phải ở.
Hơn nữa đây vẫn là địa bàn của người ta.
Tốt nhất nên nghe theo bọn họ.
Bạch Hổ và Hoa Vũ đi theo sau Bạch Trạch, trở về công quán().
Trong ngõ nhỏ, ngoài chiếc xe đang sáng đèn, chỉ còn lại hai người Nam Nhiễm và Thân Đồ Mạc.
Đèn đường ở đầu ngõ phát ra ánh sáng yếu ớt, lung lay như sắp bị bóng đêm nuốt chửng.
Thân Đồ Mạc giữ chặt tay Nam Nhiễm không cho cô rời đi, vây người cô vào một góc, để cô không thể chạy thoát được.
Dưới màn đêm yên tĩnh, anh nhàn nhạt nói: "Chỉ nghe cậu nói một câu nhưng lại hiểu ra rất nhiều chuyện."
Nam Nhiễm liếc mắt nhìn anh: "Hả?"
Thân Đồ Mạc cúi đầu, ôm Nam Nhiễm vào lòng, môi của anh cách trán của cô rất gần, nhất là mỗi khi anh nói chuyện, môi của anh như đang chạm vào trán của cô.
Giọng nói lạnh lùng vang vọng cả ngõ nhỏ.
"Nếu sớm muộn gì tôi cũng là của cậu thì hiện tại cứ hôn môi trước cũng được, chuyện này cũng không tính là quá mức."
Dứt lời, hai tay liền dùng sức ôm chặt lấy eo của cô.
Nam Nhiễm bị đối phương kiềm chế, thuận thế kiễng chân lên, còn chưa kịp làm gì đã bị anh chiếm đoạt, gặm nhấm môi của mình.
Hệ thống nhìn cảnh tượng trước mắt nhịn không được tấm tắc hai tiếng.
Càng ngày dạ minh châu càng cuồng dã, nếu tính đúng thì ở vị diện này, số lần ký chủ và dạ minh châu gặp mặt chưa vượt qua hai bàn tay nhưng số lần hôn môi lại đếm không xuể.
Hệ thống đang suy nghĩ thì ngây người.
A?
Là ảo giác sao?
Sao nó lại cảm thấy hắc quang trên người ký chủ nhạt đi một chút nhỉ? Giống như là bị ánh sáng trên người Thân Đồ Mạc hấp thụ.
...
() Công quán (公馆): Nhà trọ dành riêng cho quan chức trên đường kinh lí (biên chế mỗi tỉnh một công quán, nhiều hơn sẽ bị phạt).