Hệ thống nhỏ giọng nói: [ký chủ, cố lên!]
Nơi ở của thị trưởng thành phố Xương Lâm cách chỗ Nam Nhiễm có hơi xa.
Xe chạy khoảng hơn một tiếng mới tới nơi.
Cho nên lúc bọn họ tới, sắc trời đã tối đen.
Bởi vì là tiệc sinh nhật của cháu trai nên thị trưởng tổ chức rất lớn, mọi khâu trang trí đều vô cùng sang trọng, khách mời đều là những vị tai to mặt lớn trong và ngoài thành phố.
Nam Nhiễm cùng Hoa Vũ bước xuống xe, hôm nay Bạch Hổ chỉ đóng vai trò là một người tài xế, vì thế hắn ta không cùng bọn họ đi vào, chỉ ở trong xe thành thành thật thật chờ lão đại đi ra rồi đưa bọn họ về.
Nam Nhiễm đi trước, Hoa Vũ theo sau, hai người vừa xuất hiện đã thu hút rất nhiều sự chú ý.
Lý do khiến hai người bọn họ bị chú ý như vậy đầu tiên phải kể đến nhan sắc xuất sắc của cả hai, tuấn nam mỹ nữ, đương nhiên là trung tâm của mọi cuộc vây xem. Quan trọng hơn chính là danh tiếng và thân phận hiện tại của Nam Nhiễm.
Tại thành phố Xương Lâm này, chỉ cần là người có chút thân phận đều biết tới danh tiếng của Nam Nhiễm.
Trong vòng ba năm ngắn ngủi có thể thâu tóm tất cả bang phái ở thành phố Xương Lâm, là lão đại của tổ chức ngầm lớn nhất thành phố, chiếm cứ cả một ngọn núi, ai có thể chưa từng nghe qua tên của Nam Nhiễm?
Tuy rằng đồng chí Nam Nhiễm không hề quen biết bất cứ ai có mặt hôm nay nhưng điều này cũng không ảnh hưởng gì đến việc người khác nhận ra cô.
Công quán của thành phố Xương Lâm không phải xây theo kiến trúc tiêu chuẩn của một tòa tứ hợp viện mà do một nhà thiết kế người nước ngoài được mời về thiết kế riêng, xây theo kiểu mái vòm giống một tòa giáo đường.
Vừa bước vào đập vào mắt mọi người chính là kiến trúc nguy nga, ánh kim vàng chói, sàn cẩm thạch trơn bóng, bên trong, đàn ông thì mặc âu phục, phụ nữ thì mặc sườn xám hoặc là lễ phục dạ hội.
Tất cả mọi thứ đều khiến người khác lầm tưởng bản thân đang ở trong một thế giới thời hiện đại.
Ở giữa là một cái bục cao mấy mét, đứng từ xa cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Trên bục, mấy ca cơ ở Dạ Túy Nhân ăn mặc hoa lệ, vừa hát vừa nhảy múa.
Sáu cây cột ở phía xa chống đỡ toàn bộ hội trường, trên tường treo vài bức danh họa của họa sĩ nước ngoài, có không ít người đang vây xem, lâu lâu bọn họ sẽ quay sang nói vài câu với nhau như đang thưởng thức, phê bình.
Hình như Nam Nhiễm tới hơi trễ nên đã bỏ qua bài phát biểu mở đầu buổi tiệc của thị trưởng, hiện tại hội trường đã bước vào giai đoạn giao lưu.
Nam Nhiễm đi vào, còn chưa kịp đánh giá toàn bộ bữa tiệc đã có người đi tới chào hỏi cô: "Không ngờ Nam tiên sinh cũng sẽ tới, thật thất kính, thất kính."
Một tên đàn ông mập mạp mặc âu phục, cổ đeo nơ bướm vội vàng chạy tới giơ tay muốn bắt tay chào hỏi Nam Nhiễm.
Mọi người ở xung quanh vốn đang thăm dò chuẩn bị, vừa nhìn thấy cảnh này lập tức đồng loạt chăm chú quan sát người đàn ông kia.
Bọn họ cũng đang xem xét, định chọn thời cơ thích hợp để bước đến làm quen với Nam Nhiễm, ai biết lại bị tên này đoạt trước.
Bình thường bọn họ cũng rất muốn làm quen với Nam Nhiễm nhưng lại nghe đồn từ trước đến nay Nam Sơn vương đều không tham dự bất kì buổi tiệc nào nên bọn họ không có cơ hổi. Vì thế tất cả mọi người ở đây đều nhắm vào cơ hội lần này.
Đang nói chuyện thì người đàn ông mập mạp kia cầm hai ly rượu vang đỏ lên, đưa cho Nam Nhiễm một ly, nói: "Nam tiên sinh, tôi kính ngài."
Nam Nhiễm quét mắt một vòng, không thèm để ý tới hắn ta, chỉ quay đầu đi tới cái ghế dựa bên cạnh, ngồi xuống.
Bị ngó lơ, người đàn ông kia có hơi xấu hổ, không biết nên đặt ly rượu trong tay xuống hay làm thế nào.
Thấy vậy, Hoa Vũ ôn nhu cười nói: "Thật xin lỗi, Nam tiên sinh đang bị thương, không thể uống rượu, mong ông hiểu cho."
Vừa nói, cô vừa nhận lấy ly rượu vang đỏ kia, cầm trong tay.
Hoa Vũ lớn lên rất đẹp, nụ cười lịch sự và lời giải thích này của cô giúp cho người đàn ông kia bớt xấu hổ hơn, ông ta có hơi thay đổi cách nhìn của mình về Hoa Vũ.