Mọi người xung quanh hai mặt nhìn nhau, dò xét nhìn Đường Quả, muốn nhìn xuyên qua đấu lạp để thấy rõ gương mặt thật của cô.
Đường Quả lại rất dứt khoát, giơ tay lên bỏ đấu lạp xuống, lộ ra gương mặt tinh xảo hoàn mĩ. Cô cong môi lên, không có chút hoảng hốt vì bị vạch trần nào cả.
Cô cứ thế đứng yên trên đài sinh tử, "Tên ta đúng là Đường Quả. Như Phượng Phi Linh nói, ta đã từng bị phế linh căn, bị Tinh Nguyệt môn trục xuất. Còn vì sao ta vào Ma tông, đây không phải chuyện các vị cần quan tâm. Ta cũng không phải đệ tử Tinh Nguyệt môn, muốn đi đâu thì đi, không ai cản được."
"Mà vì sao ta cản Phượng Phi Linh tru sát Cơ Thành Thiện..." Đường Quả cười nhẹ một tiếng, "Chắc là vì không ưa ả, muốn phá ả."
Nghe Đường Quả chính miệng thừa nhận, Phượng Phi Linh hơi kinh ngạc. Ả phản ứng lại, ra vẻ phẫn hận, "Rõ ràng là ngươi hại ta không thành, ác giả ác báo. Ngươi nhìn ta không thuận mắt là có thể cản ta tru sát tên độc ác Cơ Thành Thiện này, không quan tâm ta đang báo thù cho bạn ta?"
Thấy Phượng Phi Linh ra vẻ chính nghĩa hận không thể lập tức báo thù cho bạn, Đường Quả nhẹ nhàng nở một nụ cười.
"Bùi Tuyết thật sự là bạn tốt của ngươi?"
"Đương nhiên." Phượng Phi Linh không nghĩ gì mà đáp ngay, nhưng không hiểu sao trong lòng có mấy phần rối bời.
Kế hoạch của ả đã lên rất khá, có thể nói là thiên y vô phùng. Tên ma tu kia hơn phân nửa đã ăn đan dược, tự bạo mà chết.
(Thiên y vô phùng: không có sơ hở (?))
Kế hoạch của ả, không có người thứ hai biết.
Người nhà họ Bùi cũng ở đây, Đường Quả đột ngột xuất hiện khiến bọn họ cũng hết sức bất mãn.
Nhưng người Ma tông khó động vào được. Ngay cả Mạc Vân Thiên cũng tới, coi như không nói gì nhưng nhìn thái độ cũng biết là đứng về phe Đường Quả.
Đường Quả là thánh nữ cô cô thần bí, người nhà họ Bùi nghĩ mình có thể đợi xem.
"Phượng Phi Linh, mày là đồ đàn bà độc ác!!!"
Không đợi Đường Quả nói thêm cái gì, ma tu vẫn đứng nhìn phía dưới đã không nhịn được.
Y biết cái kết của mình sẽ không quá tốt, nhưng ả đàn bà này đừng hòng tốt được. Hiện tại ít ra còn nhặt được cái mạng, nếu dùng viên đan dược kia, hắn mới gọi là chết không nhắm mắt.
Thanh âm bất ngờ khiến tất cả mọi người sửng sốt.
Mạc Vân Thiên thấy Đường Quả ra dấu, đưa ma tu lên trên đài sinh tử.
Ma tu ăn tu sĩ có một mùi máu và hơi thở tà ác khiến người ta không thoải mái.
Y đứng lên, tất cả biết ngay trong tay y có không ít sinh mạng của tu sĩ, không khỏi lộ ra mấy phần chán ghét.
Vì sao Ma tông không bị chính phái bài xích, là vì tu sĩ Ma tông cũng chỉ treo một cái danh ma tu, không ăn tu sĩ để tu luyện. Ngoại trừ danh tiếng không dễ nghe thì không khác gì tu sĩ.
Phượng Phi Linh thấy tên ma tu, trong lòng có cảm giác không ổn.
"Ngươi là ai?" Ả cố tỏ ra bình tĩnh.
Tại sao ả tìm đến y, là vì kiếp trước y có mặt trong mấy người hại chết ả.
Những người khác không rõ tung tích, ả cũng chỉ vô tình gặp được y, vừa hay một đá trúng hai con chim.
Xem như y tìm được ả thì thế nào?
Ma tu không nhịn được mà cười to lên, "Tao là ai à? Phượng Phi Linh, uổng công tao làm ma tu nhiều năm, tâm địa cũng không ác độc bằng một ả đàn bà mày."
Y nhìn những người ở đây nghi hoặc, "Phượng Phi Linh mới là đồ độc ác. Bùi Tuyết chết là ả thúc đẩy."
"Ngươi nói bậy."