“Mày câm miệng lại cho tao!” Kỷ Tình không biết lấy đâu ra sức lực, vừa kéo tóc Tề Lan, cho bà ta một bạt tai.
“Ha ha… Kỷ Tình, bà sợ rồi sao?” Tề Lan cười điên dại, dường như không hề biết đau.
Dạ Cô Tinh nhìn không chớp mắt, thong thả đi tới trước mặt thím Bình.
“Đây là cái gì?” Cô chỉ về phía ống tiêm vừa nãy bị Đặng Tuyết đá văng.
Đôi mắt già nua tối sầm lại, cứ như vậy ngất đi.
Ở phía bên kia, cuộc chiến giữa hai người phụ nữ già vẫn chưa kết thúc——
“Tao sẽ xé nát cái miệng thối của mày!”
“Bà sợ tôi nói ra sự thật, vì vậy muốn giết người diệt khẩu?” Tề Lan nhìn ống tiêm vỡ nát trên mặt đất, nghĩ lại đột nhiên cảm thấy vô cùng sợ hãi.
“Bớt nói hươu nói vượn lại!” Móng tay đã được cắt tỉa gọn gàng lướt qua má phải của Tề Lan, để lại một vết máu kinh hoàng.
Kỷ Tình giống con sư tử cái bị chọc giận, đôi mắt hung dữ, hận không thể bổ nhào về phía trước xé xác Tề Lan thành từng mảnh.
Tề Lan lùi lại một bước, xoa nhẹ vết xước trên mặt, vệt máu trên tay khiến cho bà đau xót.
Chuyện đã tới nước này, bà còn gì phải sợ nữa?
Cùng lắm chỉ là một cái mạng!
Cả cuộc đời bà luôn phải bấm bụng chịu nhục, hạ thấp bản thân làm vợ bé, từ trước đến giờ chưa từng làm việc gì cho bản thân.
Bà không cam tâm.
Đáy mắt thoáng qua tia dứt khoát, quyết đánh đến cùng.
“Kỷ Tình, tôi chịu đựng bà đủ rồi!”
Nói xong, bà ta hét một tiếng chói tai rồi lao về phía trước, nắm lấy mái tóc đen như tơ tằm được bảo dưỡng cẩn thẩn của Kỷ Tình, hung hăng vò nát.
“A —— tiện nhân!”
Cùng lúc đó, đôi mắt Tề Lan trở nên nham hiểm hung ác, khóe môi nở nụ cười: “Bà nói ai là tiện nhân?”
Chát chát.
“Kỷ Tình, bà cũng không khác gì tiện nhân —— An Bính Hiền không yêu tôi, nhưng ông ta cũng không hề yêu bà!”
“Đường đường là cô cả nhà họ Kỷ nhưng thật đáng thương làm sao, tự cho mình cao quý, cuối cùng lại là người phụ nữ bị chồng chán ghét và vứt bỏ? Bà khác tôi chỗ nào, chẳng phải là đang tự mắng mình sao?”
“Bà chỉ hơn tôi một cái danh phận mà thôi, từ trước đến nay bà chưa từng nắm giữ được trái tim của người đàn ông đó!”
Kỷ Tình giống như bị chọc vào tử huyệt, “Tề Lan, tao sẽ giết chết mày ——”
“Giết tôi?” Tề Lan nắm lấy mái tóc dài nhấc mạnh lên, Kỷ Tình kêu la thảm thiết, cả người ngã nhào xuống đất.
Cằm đập vào chân giường, trán va vào mép giường, trong nháy mắt có một vệt máu chảy ngang qua mặt Kỷ Tình, một đường xiên vẹo từ giữa trán kéo dài đến tai bên kia, thiếu chút nữa làm mù mắt.
Tề Lan bật cười cúi xuống, nước mắt chực trào ra.
Dạ Cô Tinh ngoảnh mặt làm thinh.
Cô cảm thấy vui mừng khi có người ra tay dạy dỗ bà phù thủy già này.
Về phần Tề Lan, từ trước tới giờ, trong trí nhớ của cô, người phụ nữ này luôn khúm núm để Kỷ Tình tùy ý sai bảo, bây giờ tay đấm chân đá như một kẻ điên, khuôn mắt méo mó vì uất hận.
Mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, âm thầm chịu đựng hoặc bùng nổ phản kháng, cho dù có quyết định ra sao đều phải gánh chịu hậu quả tương ứng.
Dạ Cô Tinh không có thiện cảm với Tề Lan, thậm chí, cô tỉ mỉ quan sát bà ta và những gì bà ta đã trải qua với ánh mắt dửng dưng như một vị quan.
Lúc trước, cho dù không danh không phận bà ta vẫn lựa chọn ngủ cùng An Bính Hiền và sinh ra An Kỳ, mọi việc xảy ra ngày hôm nay đều nằm trong dự liệu.
Trong mắt Dạ Cô Tinh, yêu một người đã có gia đình, còn ngủ cùng nhau và sinh con, đáng bị coi thường!
Tại sao đàn ông phải luyến tiếc một người phụ nữ không biết coi trọng bản thân?
Có thể không có tình yêu, có thể không có người tình, không có tiền, cũng có thể không có quyền, thậm chí không tài không sắc, nhưng tuyệt đối không thể thiếu lòng tự trọng!
Yêu một người không ngại hạ mình xuống nơi bụi bặm, ở trong bụi bặm nở rộ với một cử chỉ bất phàm.
Chính vì vậy Tề Lan mới ngưỡng mộ An Bính Hiền.
Tuy nhiên, trong mắt Dạ Cô Tinh, tình yêu như vậy là ngu si và dại khờ.
Không ai có nghĩa vụ phải nỗ lực vì người khác, cũng không ai có trách nhiệm phải chịu đựng người khác, tình yêu là từ hai phía.
Cát bụi ngưỡng mộ người con trai lẻ loi, người con trai mang đôi giày trắng tinh một bước dẫm lên, cuối cùng cát bụi cũng không thoát khỏi số mệnh bị người trong lòng chà đạp.
Nếu người tuyệt tình mình đành buông tay!
Cho dù nhẹ như hạt bụi, nó vẫn uyển chuyển theo gió, không thể đùng quyền lực tùy ý trói buộc.
Yêu một người vĩnh viễn không được dừng chân phía trước mà phải hướng về phương xa, người đó sẽ luôn ở phía sau theo đuổi bạn sít sao, không bao giờ rời xa.
Giống như một trò cười, oán hận chất chứa nhiều năm, hai người phụ nữ đối đầu, đó cũng là nỗi bi ai, thống khổ một đời của hai người phụ nữ.
Tay chân Tề Lan cùng lúc đánh vào mặt, đá vào người Kỷ Tình.
Tay chân vung tán loạn như một người đàn bà chanh chua.
Kỷ Tình cũng không chịu thua kém, mặc dù bị đè ở dưới không thể xoay người, hai cánh tay vẫn vung lên đánh Tề Lan không thương tiếc, móng tay sắc nhọn cào rách làn da không nhẵn mịn của đối phương.
Thím Bình bật khóc, “Cô chủ, tôi xin lỗi… A Bình có lỗi với ngài!”
Một người cao ngạo như bà ta, bây giờ lại bị một con ở ti tiện đè dưới thân mặc cho nó đánh chửi.
Thím Bình hận không thể lấy thân mình thay Kỷ Tình gánh chịu những vết thương, một mình gánh chịu những sự sỉ nhục.
Bà ta thật sự rất thương yêu Kỷ Tình…
Bà ta khóc lóc bò về phía Dạ Cô Tinh, “Phu nhân, tôi cầu xin cô, xin hãy cứu cô chủ, dù sao bà ấy cũng là trưởng bối, là mẹ chồng của cô!”
Tề Lan nghe thấy câu này cả người nảy lên như kim châm, quát Dạ Cô Tinh ——
“Không! Cô không được cứu bà ta ——”
Dạ Cô Tinh nháy mắt, Đặng Tuyết tiến lên, làm bộ kéo hai người phụ nữ đang đánh nhau ra, nhưng Tề Lan phản kháng quyết liệt.
“Không! Cô không nên cứu bà ta! Kỷ Tình đã hại chết mẹ của cô——”
Trong phòng bỗng nhiên lặng như tờ, tiếng gió thổi vù vù, bên ngoài tuyết đã tan tụ thành từng dòng nước chảy róc rách.
Ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy thật rõ ràng.
“Bà, nói, cái, gì?” Dạ Cô Tinh bình tĩnh, nặng nề nói, nhưng sâu trong đôi đồng tử đen láy dấy lên một ngọn lửa kỳ lạ khiến người ta không rét mà run.
Kỷ Tình như bị sét đánh.
Thím Bình sắc mặt nhất thời trắng bệch.
“Bọn họ tưởng rằng tôi không biết…” Hai mắt Tề Lan trở nên vô hồn, thì thào nói, “Nhưng làm sao mà tôi không biết được?”
“Ha ha ha… đêm đó tôi đi theo sau hai người này! Tận mắt nhìn thấy họ đẩy mẹ cô xuống biển!”
“Tại sao tôi phải tin bà?” Mí mắt giật giật, lửa giận bùng cháy, chỉ có suy nghĩ rõ ràng không thể tưởng tượng nổi, huyết mạch bình tĩnh chảy trong xương cốt nhưng mang theo sự sục sôi, giống như một giây tiếp theo sẽ nứt vỡ trào ra khỏi cơ thể.
“Tại sao?” Ánh mắt Tề Lan thoáng thất thần, “Tôi không có bằng chứng, nhưng tôi có thể thề với trời, chính là hai người này đã hợp sức với nhau đẩy mẹ cô xuống biển!”
Ánh mắt đột nhiên thu lại, “Đúng rồi! Là ống tiêm!” Tề Lan chỉ vào ống thuốc trên mặt đất, “Kỷ Tình và người phụ nữ kia nói chuyện trên bờ biển, bà già kia giơ ống tiếp lặng lẽ áp sát từ phía sau, cuối cùng cắm kim tiêm vào sau lưng người phụ nữ đó…”
Hô hấp Dạ Cô Tinh chợt cứng lại.
“Người phụ nữ kia? Tại sao bà khẳng định đó là mẹ tôi?”
“Hai người rất giống nhau… đặc biệt là đôi mắt.”
Người phụ nữ kia rất đẹp, cho dù chỉ đứng từ xa nhìn thoáng qua, cả đời này cũng khó mà quên được.
Lúc trước, lần đầu tiên gặp Dạ Cô Tinh ở trên đảo, Tề Lan đã có cảm giác giống như trước đây đã từng quen biết.
Sau này, khi nghe nói phu nhân là trẻ mồ côi không cha không mẹ, bà ta mới phản ứng lại, nhưng trong tiềm thức luôn phủ nhận những suy đoán này…
Cho đến cách đây không lâu, bà tình cờ trông thấy bà hai nói chuyện điện thoại ở một góc khuất trong vườn hoa.
Bà ta nghe được từ đầu tới cuối, và phát hiện ra một bí mật động trời!
“Nói!” Dạ Cô Tinh lạnh lùng mở lời, gằn từng chữ, “Nói ra tất cả những gì bà biết!”
“Không——” Kỷ Tình từ dưới đất bò dậy, đưa tay che miệng Tề Lan, vẻ mặt hung ác, trợn trừng hai mắt.
Tề Lan đột nhiên phân tâm, trở tay không kịp, cứ như vậy bị đẩy ngã xuống đất.
“A —— Bà… buông ra…”
Bốp bốp——
“Tao cho mày nói hươi nói vượn! Cho mày mất mặt.”
“A—— Cứu mạng!”
Đặng Tuyết định kéo hai người ra, nhưng bị móng tay sắc nhọn của Kỷ Tình làm xước da.
Dạ Cô Tinh làm động tác tay hướng về chỗ tối, ám vệ tuân lệnh, bóng dáng như ma quỷ xuất hiện trong phòng, một tay nhấc một người phụ nữ, giống như xách một con gà con, lúc này mới tách hai người ra xa nhau.
“Trói ba người này lại cho tôi, ngoại trừ bà ta, bịt miệng hai người kia lại.”
Năm phút sau, bên trong phòng ngủ rộng lớn.
Kỷ Tình và thím Bình bị trói lại với nhau và ném về phía bên trái, tất hai người vừa đeo bị cởi ra nhét vào miệng.
Thím Bình vẫn còn ổn, nhưng Kỷ Tình đang mặc đồ ngủ, gió lạnh thổi qua, lúc đầu chưa cảm thấy gì, gió vừa ngừng đã lạnh run.
Hai người liếc nhìn nhau, vẻ mặt kinh hãi.
Tề Lan bị trói bên kia lại bình tĩnh lạ thường, miệng không bị nhét vật gì kì quái.
“Bây giờ, một mình bà nói đi.”
Tề Lan liếc nhìn Kỷ Tình, nhếch môi cười nhạt, “Đêm đó, tôi phải trực đêm…”
Sự việc bắt đầu từ hai mươi năm trước.
Khi đó, Tề Lan đã đi theo An Bính Hiền nhưng vẫn còn là ngươi giúp việc.
Bởi vì muốn tránh né sự tàn độc của Kỷ Tình, bà ta phải đành lòng đưa con gái đến Ukraine, có lẽ bởi vì con ở xa, nên bà ta lại rất thương An Tuyển Thần, người được Kỷ Tình nuôi lớn bên cạnh.
Đêm đó lẽ ra bà ta phải trực đêm.
Rạng sáng một giờ, bà ta tắm rửa xong định đi ngủ, nhưng bởi vì lo lắng An Tuyển Thần lúc ngủ lại đạp chăn, bà ta đi vào phòng kiểm tra một chút.
Lúc ra khỏi phòng ngủ, vô tình bắt gặp Kỷ Tình và thím Bình đang lén la lén lút.
Bị sự tò mò thúc dục, bà đi theo sau hai người họ.
Đi một đường tới bờ biển!
Không ngờ rằng, ở trên vùng biển hoang vắng này lại có một chiếc du thuyền đang đậu.
Một người phụ nữ đứng trên boong tàu ngắm nhìn xung quanh, nhìn thấy Kỷ Tình cô gái đó rất kích động, không ngừng nói chuyện.
Thím Bình nấp vào chỗ tối, cầm trong tay một ống tiêm, nhân lúc hai người đang nói chuyện, bà ta núp ở phía sau đâm kim tiêm vào người phụ nữ.
Người phụ nữ lảo đảo, ngất xỉu trên boong tàu.
Kỷ Tình và thím Bình một người giữ vai, một người cầm chân người phụ nữ nhấc lên, ném xuống biển…
Bên tai vang lên tiếng vật nặng bị rơi xuống nước, Tề Lan sợ hãi phát run.
Ngay sau đó, Kỷ Tình và thím Bình rời đi.
Du thuyền cũng xuất hiện tình trạng chìm một nửa, qua ba tiếng đồng hồ, tới khi thủy triều lên, cho dù là thuyền hay là người đều bị biển lớn nuốt chửng!
Không thể sống sót!
Tề Lan cố gắng tới gần bờ biển, nhưng thuyền chìm rồi, người cũng không biết lạc ở nơi nào.
Hơn nữa vì quá sợ hãi, bà ta cắn răng lảo đảo quay về phòng, chui vào ổ chăn, dùng chăn bao bọc lấy cơ thể.
Ngày hôm sau, bà bắt đầu bị sốt.
Bà mơ mơ màng màng ngủ suốt một tuần sau đó mới khỏi bệnh.
Đợi đến lúc bà quay lại bờ biển kia đã không còn gì nữa…
Tiếng sóng như cũ, cuồn cuộn gợn sóng.
Dường như, những gì bà tận mắt thấy đêm đó đều là ảo giác, thật ra chưa từng xảy ra chuyện gì.
Bà nghĩ rằng mình vừa trải qua một giấc mộng.
Ác mộng.